“Bà ta đáng chết nên tôi và sư tôn muốn đích thân ra tay tiễn bà ta xuống địa ngục. Mục đích của ông và chúng tôi giống nhau, vì vậy đừng xốc nổi”, Tô Minh nghiêm túc nói: “Nhường bà ta cho chúng tôi, coi như tôi nợ ông một mối ân tình”.
Tô Minh cũng là người biết đạo lý nên lúc này nói rất dễ nghe.
“Ha ha…”, Tư Sùng Tuấn bật cười, nói: “Trước khi xuống thế giới Tiểu Thiên, cậu chủ đây đã nghe nói, ở thế giới Tiểu Thiên có một vài con kiến ngu xuẩn. Hôm nay đúng là tận mắt nhìn thấy thật rồi”.
Tư Sùng Tuấn cười rồi lại đột nhiên thu lại nụ cười, khẽ nhe răng ra nói: “Con kiến kia! Cậu nghĩ là cậu chủ đây cần cậu nợ ân tình sao? Ân tình của cậu có đáng không? Cậu cũng xứng nợ ân tình của tôi sao? May mà tâm trạng của cậu chủ đây tốt, nên bây giờ chỉ cần quỳ xuống xin lỗi rồi giữ lại một cánh tay, sau đó thì cút đi!”
Tô Minh thở dài một tiếng, nói có vẻ bất lực: “Haiz! Hà tất phải như thế?”
Lời nói vừa dứt thì Tô Minh đột nhiên giơ tay lên.
Đã nể mặt rồi mà lại không muốn, vậy thì chỉ còn cách ra tay thôi.
Tô Minh dám ra tay ư?
Đây là điều mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều không thể ngờ tới…
Ngay cả bản thân Tư Sùng Tuấn cũng không thể ngờ được.
Dù sao thì trong mắt ông ta, Tô Minh chỉ là con kiến của thế giới Tiểu Thiên, khéo còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639754/chuong-1374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.