“Em gái ngoan! Thấy thế nào hả? Kiến thì mãi là kiến thôi, đê tiện thì mãi là đê tiện. Kể cả cô có lén lút có được một số thành công rồi bám víu vào được một số người nhưng một khi Tư Sùng Tuấn này muốn, thì chẳng phải là chỉ cần một câu nói sao?”, Tư Sùng Tuấn đi về phía Tư Nam Quân hai bước, lúc tới gần thì nói với vẻ tàn nhẫn và bỡn cợt.
“Giết tôi đi, giết tôi đi!”, nếu như có thể tự hủy diệt thì tốt. Lúc này Tư Nam Quân đã hoàn toàn tuyệt vọng, đau đớn cùng cực. Bà ta chỉ muốn tự hủy diệt. Nhưng lúc mà Tư Sùng Tuấn xuất hiện thì bà ta đã bị khóa chặt nên không có cơ hội. Bởi vì bà ta muốn tự hủy diệt, vậy thì chẳng phải sẽ lãng phí máu tươi mà Tư Sùng Tuấn muốn? Lúc đó Tư Sùng Tuấn hai mắt đỏ màu máu gào rống như phát điên.
“Cầu xin đi!”, Tư Sùng Tuấn chớp mắt nói.
“Xin anh! Xin anh hãy giết tôi đi! A…”, Tư Nam Quân đã suy sụp vô cùng, giọng nói thê thảm.
“Được rồi! Em gái đã cầu xin anh trai rồi, vậy thì anh sẽ giúp em”, nụ cười của Tư Sùng Tuấn trở nên tàn nhẫn khiến người khác thấy ớn lạnh.
Tư Sùng Tuấn giơ tay lên nắm chặt cổ Tư Nam Quân.
Vô số ánh mắt run rẩy nhìn về hướng đó, không khí vô cùng quái dị.
Mắt thấy tay của Tư Sùng Tuấn sắp bóp chặt cổ Tư Nam Quân thì đúng lúc này…
“Đợi một lát!”, một giọng nói đột nhiên vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639753/chuong-1373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.