“Được lắm!”, Tô Minh gật đầu rồi nở nụ cười thích thú.
“Các người tạm thời không cần tự sát, đợi tôi diệt xong tộc Kim Bằng Thái Cổ thì các người hãy tự sát. Bây giờ hãy dẫn đường cho tôi”, Tô Minh nhìn đám Kim Lưu, nói.
Đám kiến nhãi nhép này di chết lúc nào chả được. Dù sao thì để họ tận mắt nhìn thấy tộc Kim Bằng Thái Cổ bị diệt thì họ sẽ cảm thấy tuyệt vọng, như vậy mới thú vị.
Tất nhiên, để đám Kim Lưu dẫn đường cũng là thật. Dù sao ở đây cũng là đế quốc Hoang Thú, mình là loài người nên không quen đường ở đây, vì vậy cần có người dẫn đường.
“Vâng vâng, cậu chủ Tô! Xin mời”, Kim Lưu run rẩy, thần hồn và tư duy của ông ta đã quay lại, ông ta run rẩy gật đầu, không dám thể hiện ra cảm xúc phản bác và oán hận.
“Anh Tô Minh! Anh… Anh thật sự muốn đến tộc Kim Bằng Thái Cổ sao?”, Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên bước lại. Tiêu Nguyệt nhỏ giọng hỏi, từ tận đáy lòng cô đều không muốn Tô Minh mạo hiểm.
Lần này Tô Minh sẽ đối mặt với tộc thú lớn, thậm chí có thể phải đối mặt với cả đế quốc Hoang Thú.
Nhưng cô cũng rõ, chuyện mà Tô Minh đã quyết định thì cô có nói gì cũng không thể thay đổi được.
Ninh Triều Thiên định nói gì lại thôi, cuối cùng chỉ biết cười khổ. Đến giờ ông vẫn run rẩy, cũng không biết nên nói gì.
“Nguyệt Nhi! Sư tôn! Hai người cũng đi cùng đi! Yên tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639694/chuong-1314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.