Chương trước
Chương sau
Tô Minh đành phải nói lại một lần: “Các người, rốt cuộc có đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi hay không? Nghe thấy thì trả lời đi chứ? Làm lơ người khác như vậy rất bất lịch sự đấy!”

Nhưng không có ai trả lời.


Tô Minh không nhịn được lại nói: “Nếu đây là mặc kệ không quan tâm vậy tôi sẽ xem như các người ngầm thừa nhận là không đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần tôi vậy”.

Tô Minh khi nói thì khẽ cười, không hiểu sao lại có chút u ám.

Ngay tức khắc, cảm giác rét lạnh kinh khủng đến thấu xương cũng khiến những cường giả của tộc Bạch Phượng định thần lại, người lên tiếng đầu tiên là nhị trưởng lão của tộc Bạch Phượng - tên là Bạch Thiên Giảo mặc đồ trắng, hơi gầy, tóc đen tuyền, đôi mắt khá nhỏ. Lúc này, trong đôi mắt ấy tràn đầy kinh sợ cực điểm: “Cậu Tô Minh, chúng tôi đồng… Đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần cho cậu!”

Âm thanh khẽ run, đầy tôn kính, hơn nữa còn có chút ý tứ cầu xin và lấy lòng.

Một màn như vậy khiến nhiều người xung quanh như có ảo giác không chân thực.

Thực tế Bạch Thiên Giảo này cũng được xem như là một người có tiếng tăm, rất nhiều nô chủ trên sân và cả nhóm người Kim Thanh, Kim Lạc cũng đều từng nghe đến, nhưng những gì họ nghe được về Bạch Thiên Giảo căn bản đều là lời đồn miêu tả tính tình ông ta không tốt, tàn nhẫn, thích hút máu thôi.

Còn có một lời đồn, nghe nói Bạch Thiên Giảo là cảnh giới Bất Tử tầng thứ tư đỉnh phong kỳ, sở hữu sức chiến đấu có thể vượt qua hai cảnh giới nhỏ, đây là chuyện rất, rất, rất khó tin. Dù sao, đạt đến cảnh giới Bất Tử, muốn vượt cấp, quả thực khó như lên trời, có bao nhiêu yêu nghiệt siêu cấp cũng không làm được.

Nhưng Bạch Thiên Giảo lại có thể làm được, nghe nói là bởi vì ông ta có một bí pháp giúp tăng thực lực lên gấp ba, gấp năm lần trong thời gian ngắn.

Ngoài ra, danh tiếng của Bạch Thiên Giảo rất nổi cũng là vì, từng một truyền nhân dòng chính của một tộc trong Thú Tộc có thế lực không tệ, chỉ vì bình phẩm sau lưng Bạch Thiên Giảo một câu rồi bị Bạch Thiên Giảo biết được, không lâu sau, toàn bộ thế lực Thú Tộc chưa đến mười ngàn người của người đó bị diệt sạch chỉ trong một đêm, ngay cả một thú nô cũng không còn, mọi người gần như chắc chắn là Bạch Thiên Giảo làm, người này tàn nhẫn điên cuồng, không có giới hạn.

Cũng chính vì như vậy, mà cả đế quốc Hoang Thú cứ nhắc đến Bạch Thiên Giảo thì gần như không có ai dám nói xấu một câu, thậm chí, không có ai dám nhắc đến cái tên này.

Vì vậy, lúc này nghe thấy âm thanh Bạch Thiên Giảo run rẩy, cả người run như cầy sấy, giọng điệu cầu xin, đầy tôn trọng, dáng vẻ bị dọa khiếp sợ, quả thật họ không biết nên nói gì.

Cảm giác này giống như nhìn thấy một người giàu có nhất thế giới tự dưng đi cầu nguyện vậy.

“Hẳn là tộc Bạch Phượng các người cũng có loại hỏa tinh này chứ?”, Tô Minh chỉ chỉ vào cái giỏ kim loại trên mặt đất của Bằng Sơn cách đó không xa, trong giỏ kim loại có mấy khối hỏa tinh.
Tô Minh cũng không thực sự hấp thụ những hỏa tinh này, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong hỏa tinh này cũng khá nhiều, mặc dù không thuần khiết, hơn nữa còn bởi vì ẩn chứa thuộc tính hỏa mạnh mẽ mà rất dễ bùng cháy nên có lẽ tu võ giả tầm thường hoặc người Thú Tộc không dễ dàng hấp thụ trực tiếp, hơn nữa hiệu suất cũng thấp. Nhưng đối với Tô Minh mà nói, sở hữu kho tàng huyết mạch thì anh đã mở ra con đường tắt, có bao nhiêu thì đều có thể hấp thụ bấy nhiêu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.