Đây là đòn đả kích lớn với Tô Minh.
Tô Minh nghe thấy vậy mà cảm thấy không vui.
Anh không lên tiếng, bởi vì câu nói này của Quan Hoàng là sự thật.
Thấy Tô Minh không lên tiếng, Quan Hoàng lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói ngay bổn hoàng đây, tôi cho cậu dùng hai bảo vật đó mà cậu chạm được vào sợi lông tơ của tôi thì coi như cậu thắng, cậu làm được không?”
Tô Minh vẫn trầm ngâm, lúc này anh nắm chặt nắm đấm.
Trên mặt Quan Hoàng hiện rõ nụ cười cao quý và kiêu ngạo.
Chỉ là một tên yêu nghiệt ở thế giới Tiểu Thiên mà thôi, có lẽ cũng có được chút kỳ tích hoặc thần thông và thủ đoạn khôn lường, thậm chí là may mắn. Nhưng dù sao cũng chỉ là cậu nhóc ở thế giới Tiểu Thiên.
Bản thân cậu ta có tài giỏi đến mấy mà phía sau không có thế lực lớn giúp đỡ, trừ khi cứ ở mãi thế giới Tiểu Thiên, nếu mà dám đến thế giới Đại Thiên thì cũng giống như sao băng, vụt đến vụt tắt thôi. Bao nhiêu năm nay, Quan Hoàng gặp quá nhiều yêu nghiệt siêu cấp như này rồi, chả có tác dụng gì.
Không đáng để lôi kéo và càng không xứng để con gái mình nhớ mong.
Một lát sau, khi Quan Hoàng định dẫn con gái mình rời đi thì đúng lúc này…
Đột nhiên vang lên giọng nói khinh bỉ và đầy sát ý, giọng nói xuất hiện không báo trước: “Cậu ta mới 20 tuổi, còn ông bao nhiêu tuổi rồi? Cao quý cái mẹ gì? Kiêu ngạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639623/chuong-1243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.