"Được! Được! Giỏi lắm!", lúc này, Quan Hoàng bỗng bật cười, nhìn chằm chằm Tô Minh, khen liền ba câu: "Chàng trai, xem ra là bổn hoàng đã làm điều thừa rồi. Có vẻ con gái tôi cũng không hiểu cậu lắm. Vậy thì giờ bổn hoàng đành làm một khán giả đứng xem cậu đánh chết tên nhóc nhà họ Lâm như nào rồi".
Quan Hoàng là loại người có thực lực và khí phách như nào?
Dù Tô Minh kiêu ngạo khiến ông ta cảm thấy buồn cười và hơi tức giận. Nhưng, ông ta cũng sẽ không ra tay. Đơn giản thôi, vì sự kiêu ngạo và địa vị của Quan Hoàng không cho phép ông ta ra tay với một thanh niên mới có 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên.
Tô Minh còn không xứng để ông ta làm thế.
Chỉ là, ông ta không ra tay, nhưng đứng xem Tô Minh bị Lâm Yển dạy cho một bài học để hả dạ thì cũng khá tốt.
Quan Hoàng không nhịn được nhìn sang Lâm Yển, nói: "Nhóc con họ Lâm, chắc cậu cũng nghe thấy anh bạn nhỏ trong thế giới Tiểu Thiên nói rồi nhỉ, do đó..."
Ý của Quan Hoàng là Lâm Yển cậu khỏi phải nương tay, cũng đừng để ý đến thái độ của con gái tôi, cứ dạy cho tên nhóc ở thế giới Tiểu Thiên kia một bài học, có chết người cũng không sao. Suy cho cùng là do tên nhóc đó quá kiêu căng ngạo mạn, tự làm tự chịu thôi.
"Quan Hoàng yên tâm, tôi sẽ không để thế giới Đại Thiên phải mất mặt đâu!", Lâm Yển nghiêm túc chắp tay đáp, trong lòng lại thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639617/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.