Chương trước
Chương sau
Vũ Bất Bại nhìn cái chén kia.

Nó chính là chén Hoàng Tuyền.


Vũ Bất Bại vừa thấy nó, sắc mặt lập tức thay đổi, con ngươi già nua chợt trợn to: "Cái chén này đã nuốt 'Đại Ma Thiên Tháp' của Tiêu Nhập Cốt?"

"Tiền bối tinh mắt thật", Tô Minh cười nói, rồi cất chén Hoàng Tuyền đi.

"Ha ha ha ha ha", Vũ Bất Bại cười to, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tiêu Nhập Cốt quả thật đã chết, ngay cả vũ khí bản mạng cũng bị nuốt thì ngoài chết ra thì không còn khả năng nào nữa.

Vũ Bất Bại cười to một lát, sau đó vân vê ria mép của mình nói: "Nhóc Tô, cậu đã có ơn rất lớn với Võ Tông chúng tôi đấy. Chúng tôi thật sự không biết đền đáp cậu thế nào cả! Hay là vậy đi, chỉ cần cậu mở miệng thì tất cả mọi thứ ở Võ Tông sẽ mặc cậu chọn. Hơn nữa, Võ Tông còn nợ cậu ba điều, cậu mà cần gì thì mở miệng một cái, chúng tôi sẽ giúp cậu không điều kiện!"

Đây là dốc cả vốn gốc.

"Tiền bối, nếu Võ Tông đã kiểm chứng việc tôi giết Tiêu Nhập Cốt, vậy thì, tôi chỉ có một yêu cầu quá đáng", Tô Minh do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Tôi muốn vào làng Mai Cốt một lần!"

Nụ cười của Vũ Bất Bại lập tức cứng đờ.

Những người khác trong Võ Tông cũng thế.

"Tiền bối, tôi cảm thấy trong làng Mai Cốt có thứ mình cần. Vả lại, tôi tin rằng mình có thể còn sống và đi ra", Tô Minh nói.

"Nhóc Tô à! Cậu biết không? Võ Tông cũng từng có vô số yêu nghiệt xuất sắc và đều nói như cậu. Thế nhưng, cuối cùng bọn họ lại chết hết ở trong đó", Vũ Bất Bại thở dài, hơi rối rắm, rồi lắc đầu: "Cậu vừa là người có ơn với Võ Tông, vừa là yêu nghiệt hiếm thấy trong hàng tỷ năm qua, già thật sự không đành lòng nhìn cậu chết!"

Đại trưởng lão thành khẩn giải thích.

Còn có chút thổn thức.

"Mong tiền bối đồng ý", Tô Minh cắn răng, trầm giọng nói.

Anh nói một cách hết sức nghiêm túc và kiên định.

"Cậu...", Vũ Bất Bại bất lực, nhìn chằm chằm Tô Minh khoảng 1 phút, rồi gật đầu: "Tôi đồng ý".

"Đại trưởng lão?", đám Vũ Bất Hoặc, Vũ Bất Lưu lập tức sốt ruột, muốn khuyên gì đó, lại bị Vũ Bất Bại cản: "Tôi đã quyết định rồi".

"Cảm ơn tiền bối", Tô Minh thở phào một hơi, nhưng lại càng mong đợi hơn.
"Nhóc con, còn có nửa tháng là tới tiệc trà Ẩn Vân ở thế giới Tiểu Thiên đó", nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc nhìn Tô Minh, không nhịn được nói: "Tiệc trà Ẩn Vân rất quan trọng, chỉ có những thế lực lánh đời đứng đầu mới có thể tham gia. Mỗi thế lực sẽ cử ra một nam một nữ và phải là người trẻ tuổi. Vốn dĩ, một nam một nữ của Võ Tông chúng tôi chính là Vũ Chân Uổng và Vân Thanh Thanh. Bởi vì họ là hai người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ. Nhưng giờ, Vũ Chân Uổng lại bị cậu đánh chết. Ban nãy, tôi đã muốn mời cậu tạm thời đảm nhiệm bạn nam của Thanh Thanh, đại diện cho Võ Tông chúng tôi tham gia tiệc trà Ẩn Vân, kết quả cậu lại định đi chịu chết?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.