Vốn dĩ đã sợ cóc, lại nghĩ con cóc kia bị ngâm trong bình rượu tận 10 năm.
Cô ta co rúm người lại, ngồi sát vào cạnh Tô Minh.
"Ngư Dung Băng, tôi mời cô một ly, cô đến Thiên Đường Ngục, là sân nhà của tôi, nên lẽ ra phải mời cô một ly", Từ Di Thiến bưng ly rượu lên, lắc lắc, rồi nói với Ngư Dung Băng.
Cô ta càng cười tươi hơn.
"Tôi có thể thay rượu cóc bằng trà được không?", Ngư Dung Băng cắn môi, vẫn rất tôn trọng hỏi.
"Vậy sao được?", Từ Di Thiến lộ ra vẻ mặt khoa trương: "Cô Ngư này, chút chuyện ấy mà cô cũng không nể mặt tôi sao? Hay là cảm thấy bình rượu cóc ngàn năm này không xứng với cô?"
Giọng nói Từ Di Thiến cũng không nhỏ.
Dường như là cố ý.
Vẻ mặt và giọng nói của cô ta rất khoa trương, lập tức thu hút toàn bộ khách khứa đang ăn cơm ở tầng 3. Họ đều thích thú nhìn sang.
"Vậy để tôi uống thay cô ta nhé", Tô Minh mở miệng cười nói.
Từ Di Thiến nhìn về phía Tô Minh, nụ cười chợt tắt: "Anh Tô, anh uống thay cô ta? Ha ha, anh xứng sao? Không nể mặt cô Ngư thì một Động Hư như anh có thể đi lên tầng 3 của Thần Vị Cư chắc? Nếu đã lên thì yên phận, ngoan ngoãn chút. Tôi và cô Ngư nói chuyện, anh cũng đừng xen mồm vào, biết không? Chắc cô Ngư chưa nói với anh chứ tôi đây khó tính lắm đó".
"Ồ?", khiến người ta bất ngờ là Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639340/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.