Từ Di Thiến thì thầm gọi món với hầu bàn, dường như là gọi rất nhiều, còn dặn dò thêm gì đó.
Cả trai lẫn gái ở mấy cái bàn xung quanh, đôi khi sẽ liếc sang đánh giá Tô Minh và Ngư Dung Băng, bởi vì hai người thật sự rất đặc biệt.
Chỉ chốc lát sau.
Thức ăn đã được bưng lên.
Phải công nhận rằng Thần Vi Cư nổi tiếng cũng có nguyên nhân của nó.
Mấy món thức ăn được bưng lên có canh cá xắt hột lựu, Chu Quả tinh xảo ngàn năm tráng miệng, cánh ưng nướng tuyết liên.
Món nào món nấy đều bắt mắt, sắc hương đầy đủ. Quan trọng hơn là, còn có thể cảm giác được linh khí thuần khiết, nồng đậm có trong từng món.
"Lẽ nào cô ta chỉ muốn mời mình và Tô Minh ăn bữa cơm?", Ngư Dung Bằng có hơi nghi ngờ, ít nhất thì đến tận giờ, Từ Di Thiến vẫn chưa làm ra chuyện gì.
Nhưng mà.
Cái suy nghĩ ấy của Ngư Dung Băng vừa xuất hiện.
"Cô Từ, đây là rượu ủ cóc băng ngàn năm mà cô gọi!", cô gái xinh đẹp hầu bàn bưng một bầu rượu tinh xảo màu xanh lam bước tới nói.
Trong tích tắc ấy.
Ngư Dung Băng chợt ngừng thở.
Mà Từ Di Thiến lại cười càng tươi.
"Sao thế?", Tô Minh thấy cảm xúc của Ngư Dung Băng chợt dao động, không khỏi nhỏ giọng hỏi.
"Tôi không uống rượu được vì bị dị ứng với nó, hơn nữa, tôi cũng sợ cóc nhất", Ngư Dung Băng nhỏ tiếng đáp.
Nhắc tới cóc, sắc mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/639339/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.