Kho báu huyết mạch chẳng thèm đếm xỉa đến chiếc xích bằng kim loại này, nhưng Tô Minh lại coi trọng.
Cực kỳ coi trọng.
Sau khi thu lại dây xích xong, ánh mắt và tinh thần của anh đều tập trung vào thanh Ma La Kiếm đang trôi nổi trước mắt.
Ma La Kiếm lúc này bỗng phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ máu!!!
Sáng rực!
Sáng đến khó mà hình dung được!
Tô Minh đang đứng trước thanh kiếm, hai mắt bị chói đến rỉ máu.
Con ngươi đau như sắp vỡ ra.
May mà có kho báu huyết mạch nhanh chóng khôi phục lại mắt cho anh, nếu không chắc anh đã thành kẻ mù rồi.
Tiếp đó, Tô Minh có thể cảm nhận được thanh kiếm trước mắt đang khinh bỉ, coi thường mình.
Loại cảm giác này giống như thần tiên nhìn đám người có địa vị thấp kém.
Mặc dù kiếm không thể nói chuyện, nhưng Tô Minh có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của kiếm.
Ngoài ra đó là, Ma La Kiếm hình như muốn bỏ đi.
“Tao cứu mày, mày lại cứ thế bỏ đi cho xong, có vẻ không hay nhỉ?”, giọng Tô Minh khàn khàn, nói: “Đi theo tao một trăm năm, coi như đền đáp, thế nào?”
Tô Minh cất lời.
Anh dường như có thể chắc chắc, thanh kiếm trước mắt này nghe hiểu được những gì anh nói.
Tô Minh nói xong, liền cảm nhận được Ma La kiếm càng khinh thường anh, dường như đang nói: đi theo anh, anh cũng không dùng được!!!
“Không dùng được sao?”, Tô Minh lại không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638936/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.