Chương trước
Chương sau
Cả người Tô Minh đã dính đầy máu tươi.

Khí tức sắc bén khủng khiếp đã cứa rất nhiều đường cắt sâu trên người Tô Minh, cũng may mà anh có kho báu huyết mạch, có khả năng chữa lành khủng khiếp, nếu không thì chắc đã chết tám mười lần rồi.

Cho dù như vậy, lúc này, anh cũng đã yếu hơn nhiều, anh thở hổn hển, máu tươi hoà lẫn với mồ hôi chảy ròng ròng.

“Kiếm! Hoá ra lại là một thanh kiếm?!”, nhưng mà, lúc này, Tô Minh đã sắp đi đến điểm cuối rồi, trước mắt anh là một khu đất rộng và bằng phẳng như một quảng trường.


Tám cây cột cực lớn chống đỡ cả một quảng trường rộng màu máu.

Ngay phía trước quảng trường là một cái hồ khá rộng.

Bên trong hồ đầy máu đang sôi sùng sục

Một thanh kiếm màu đỏ đen bị trói chặt bởi một dây xích bằng kim loại ở chính giữa hồ.

Nước hồ màu đỏ máu đang sôi sục, không ngừng cuộn trào gột tẩy cho thanh kiếm màu đỏ đen kia.

Trên thanh kiếm màu đỏ đen có vô số con chữ và bùa chú dày đặc đang dập dềnh toả ra ánh hào quang như ẩn như hiện.

“Kiếm này, là… chí bảo!!!”, Tô Minh nuốt nước bọt, lẩm nhẩm.

Anh lúc này chỉ còn cách thanh kiếm màu đỏ đen kia khoảng mấy chục mét, nhưng đã khó mà có thể tiếp cận nó.

Thanh kiếm trước mắt tản mát ra luồng khí tức khó mà tưởng tượng nổi.

“Hử?”, đúng vào lúc này, Tô Minh cảm nhận được chút hưng phấn đến từ kho báu huyết mạch.

Loại hưng phấn này không hề giống kiểu hưng phấn muốn thôn tính thanh kiếm.

Mà là sự hưng phấn khi gặp được báu vật.

“Đến cả kho báu huyết mạch cũng đã bị kinh động, xem ra, đây là chí bảo khó mà tưởng tượng được”, trong mắt Tô Minh đã có thêm sự khát vọng.

Thanh kiếm này, phải lấy!

“Sợ cái khỉ gì, là đàn ông, thì làm tới”, Tô Minh cắn chặt răng tiếp tục bước đi, nhưng, tốc độ của anh càng lúc càng chậm, từng bước đều vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nói, mỗi một bước đi đều như sống không bằng chết.

Mỗi một bước đều giống như bị lóc thịt róc xương.

Sau mỗi một bước anh đều phải nghỉ ngơi một vài phút.

Vết kiếm cắt trên người Tô Minh đã càng lúc càng sâu, có thể nhìn thấy cả xương trắng.

“Mẹ kiếp! Thanh kiếm này khủng khiếp thật!!!”, Tô Minh mặc dù đã đau đến cực điểm, nhưng lại càng trở nên kích động, một thanh kiếm đặt ở kia đã có thể khiến mình hấp hối, nếu như có thể sử dụng thanh kiếm này thì sao?

Sẽ ngang tàng đến mức nào chứ?

Có phải sẽ nằm ngoài tưởng tượng của đầu óc không?

Phải đến hơn hai mươi giờ đồng hồ sau.

Tô Minh cuối cùng cũng đến được bên cạnh hồ.

Mà anh lúc này đã đạt đến cảnh giới Bán bộ Tôn giả.

Nếu là trước kia, lúc trước anh chỉ là cảnh giới Thiên vị Trung kỳ mà thôi.

Nguyên nhân có thể đột phá liên tục như vậy là vì áp lực mạnh mẽ, thiêu đốt, lực sát thương quá lớn mà thanh kiếm này mang đến khiến trong mỗi một bước đi của Tô Minh, giữa ranh giới sống và chết, đồng thời phải chịu đựng từng đợt khí tức nện lên luồng chân khí trong cơ thể anh.

Vậy mà bất giác đã nện cho căn cơ và cảnh giới trong người anh đến mức cực điểm.

Cho nên, sau khi bị nện đến cực điểm, theo lẽ tự nhiên, cảnh giới của anh đã được đột phá.

“Đây là thứ dung dịch gì?”, Tô Minh ngồi bên cạnh hồ nhưng không hề mạo hiểm bước chân xuống, mà dùng tay chạm nhẹ xuống mặt nước màu máu bên trong hồ.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.