“Mộ Cẩn!”, Tiêu Nhược Dư sốt ruột hét lên. Trên người cô ta lại không có đan dược trị thương.
Cô ta do dự một lát, cuối cùng nhìn xuống lọ thuốc ở trên đất. Nhưng cô ta cắn chặt răng mà không cầm lên.
Cô ta tôn trọng lựa chọn của Diệp Mộ Cẩn- có chết cũng không muốn nợ ân tình của Huyền Thanh Tông và Lữ Chân Tuân.
Cô ta cõng Diệp Mộ Cẩn vội vàng rời đi.
“Mộ Cẩn! Cô nhất định phải sống!”, Tiêu Nhược Dư cõng Diệp Mộ Cẩn, bước chân nhanh như bay, lao ra khỏi Huyền Thanh Tông.
“Ông ơi! Diệp Mộ Cẩn cũng có chí khí đó! Từ đầu đến cuối không hề động vào thuốc trị thương mà ông cho cô ta”, Lữ Thanh Thanh đứng trong căn gác xép của đại trưởng lão nhìn ông nội mình, nói.
“Đúng là có chí khí nhưng tiếc là quá ngốc nghếch, quá tham lam”, Lữ Chân Tuân chau mày, nói.
Vẫn còn nợ mối ân tình sinh tử.
Thì vẫn chưa hiểu hết về nhân quả.
“Ông ơi! Nếu ông thật sự muốn trả mối ân tình đó thì dễ thôi. Ông có thể cử cháu đến Đế Thành ở giới thế tục rồi tìm Diệp Thành Bang đưa cho ông ta lọ Linh Tiên Hoàn là được rồi”, Lữ Thanh Thanh nói với vẻ mong đợi. Cô ta chưa từng đến giới thế tục nên vẫn muốn đến một chuyến để xem đám người ở đó sống thế nào?
“Tính sau đi!”, Lữ Chân Tuân có chút dao động. Cháu gái mình nói cũng đúng, lọ Linh Tiên Hoàn kia có thể tạo ra ba đến năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638913/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.