Hơn nữa, bất luận nói thế nào thì cháu gái Lữ Thanh Thanh của mình vì Diệp Mộ Cẩn mà làm ảnh hưởng đến hình tượng nên giờ đây có chút không thoải mái.
“Nếu như cô cầu xin được truyền thụ võ đạo hoặc cầu xin được gia nhập vào làm đệ tử của Huyền Thanh Tông thì còn được”.
“Thôi cô cứ dập đầu đi, đây là sự lựa chọn của cô”, Lữ Chân Tuân tự nhủ.
Đúng vậy! Năm đó nhà họ Diệp có ân cứu mạng nhưng giờ lại dùng nó để yêu cầu vô lý, cháu gái của Diệp Thành Bang tham lam quá rồi.
Thời gian dần trôi qua…
Lại 20 tiếng nữa qua đi, ở Huyền Thanh Tông đã yên tĩnh hơn.
Bởi vì Diệp Mộ Cẩn đã dập đầu ở võ trường gần hai ngày rồi.
Bắt đầu là những lời chế giễu, sau đó là kinh ngạc, tiếp đến là xót xa, cuối cùng là chấn động.
Chấn động bởi sự kiên trì của Diệp Mộ Cẩn.
Chấn động bởi nghị lực của cô ta.
Hai ngày trời, vũng máu trên đất đã đông lại, không biết Diệp Mộ Cẩn đã mất bao nhiêu máu.
Cô ta vốn bị thương nặng, lúc này khí huyết vô cùng kém, dường như sắp không trụ nổi nữa.
“Mộ Cẩn! Uống chút đan dược đi!”, Tiêu Nhược Dư khàn giọng nói.
Cô ta cũng vô cùng xúc động trước sự kiên trì của Diệp Mộ Cẩn và tình cảm của Diệp Mộ Cẩn dành cho Tô Minh.
Nhưng cứ như vậy thì Diệp Mộ Cẩn sẽ chết mất, thật sự sẽ chết.
Diệp Mộ Cẩn lắc đầu, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638912/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.