“Bị cô ta đánh tráo rồi”, Diệp Mộ Cẩn cắn chặt môi, nhấc tay lên chỉ về phía Lữ Thanh Thanh, đành phải nói thôi, không nói, lại như thể mình đang giấu giếm, lừa gạt điều gì.
“Hử?”, Lữ Chân Tuân nhìn về phía cháu gái của mình, đôi mắt già nua đanh lại: “Thật không? Nói thật xem!”
“Ông nội, cháu…”, Lữ Thanh Thanh cúi thấp đầu.
“Sau việc này, cấm túc một tháng”, Lữ Chân Tuân nói bằng giọng không được phép từ chối: “Tín vật kia, giao ra đây”.
“Vâng”, Lữ Thanh Thanh có chút nhụt chí, đáp lời, lấy từ trong ống tay áo ra lệnh bài tín vật đưa cho ông nội.
Ở chỗ không xa, thân thể của Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư khẽ run.
Nhất là Diệp Mộ Cẩn, đúng là ông nội và cháu gái, đến cuối cùng thì cũng vẫn là máu mủ ruột thịt, cái gọi là cho mình công bằng cũng chỉ là cấm túc một tháng mà thôi…
Đương nhiên, Diệp Mộ Cẩn cũng không ảo tưởng rằng Lữ Chân Tuân sẽ trừng phạt cháu gái mình thật nặng.
Tìm lại được tín vật, Lữ Chân Tuân cũng đã xuất hiện, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô chỉ muốn Lữ Chân Tuân thực hiện lời hứa, cứu Tô Minh, chỉ vậy mà thôi, những thứ khác đều không quan trọng.
“Đúng là miếng lệnh bài đó”, giọng Lữ Chân Tuân có chút xa xăm, vuốt nhẹ lên lệnh bài, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn có chút từ ái giống bậc trưởng bối nhìn con cháu nhà mình: “Trị thương trước đã”.
Trong lúc nói, ông ta đưa cho Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638908/chuong-528.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.