Chương trước
Chương sau
“Bị cô ta đánh tráo rồi”, Diệp Mộ Cẩn cắn chặt môi, nhấc tay lên chỉ về phía Lữ Thanh Thanh, đành phải nói thôi, không nói, lại như thể mình đang giấu giếm, lừa gạt điều gì.

“Hử?”, Lữ Chân Tuân nhìn về phía cháu gái của mình, đôi mắt già nua đanh lại: “Thật không? Nói thật xem!”

“Ông nội, cháu…”, Lữ Thanh Thanh cúi thấp đầu.


“Sau việc này, cấm túc một tháng”, Lữ Chân Tuân nói bằng giọng không được phép từ chối: “Tín vật kia, giao ra đây”.

“Vâng”, Lữ Thanh Thanh có chút nhụt chí, đáp lời, lấy từ trong ống tay áo ra lệnh bài tín vật đưa cho ông nội.

Ở chỗ không xa, thân thể của Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư khẽ run.

Nhất là Diệp Mộ Cẩn, đúng là ông nội và cháu gái, đến cuối cùng thì cũng vẫn là máu mủ ruột thịt, cái gọi là cho mình công bằng cũng chỉ là cấm túc một tháng mà thôi…

Đương nhiên, Diệp Mộ Cẩn cũng không ảo tưởng rằng Lữ Chân Tuân sẽ trừng phạt cháu gái mình thật nặng.

Tìm lại được tín vật, Lữ Chân Tuân cũng đã xuất hiện, cô đã mãn nguyện lắm rồi.

Cô chỉ muốn Lữ Chân Tuân thực hiện lời hứa, cứu Tô Minh, chỉ vậy mà thôi, những thứ khác đều không quan trọng.

“Đúng là miếng lệnh bài đó”, giọng Lữ Chân Tuân có chút xa xăm, vuốt nhẹ lên lệnh bài, ánh mắt nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn có chút từ ái giống bậc trưởng bối nhìn con cháu nhà mình: “Trị thương trước đã”.

Trong lúc nói, ông ta đưa cho Diệp Mộ Cẩn một chiếc bình nhỏ, bên trong đựng thuốc trị thương.

“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Mộ Cẩn cầm lấy chiếc bình nhỏ nhưng không hề lập tức dùng ngay, mà sốt ruột ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Chân Tuân: “Tiền bối, xin ông giúp cháu!”

“Cô nói đi…”.

Nếu như tín vật đã xuất hiện, ông ta đương nhiên phải thực hiện lời hứa.

Ông ta nợ Diệp Thành Bang một mạng.

“Cháu có một người bạn, không, là người đàn ông của cháu, bị nhốt bên trong Tây Lâm Sát trận, cháu muốn nhờ tiền bối ra tay, mở Tây Lâm Sát trận kia cứu anh ấy”, Diệp Mộ Cẩn nhìn về phía Lữ Chân Tuân đầy hy vọng, trong giọng nói cũng mang đầy sự khẩn cầu và sốt ruột.

“Bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận?”, Lữ Chân Tuân nhíu mày: “Kích phát bao nhiêu mắt trận?”

“Sáu mươi tư”.

“Sáu mươi tư? Vậy thì không cứu được nữa. Hẳn là đã chết rồi. Cho dù có mở Tây Lâm Sát trận ra cũng không có tác dụng”, Lữ Chân Tuân hờ hững nói, rất chắc chắn.

“Không, tiền bối, thực lực của người đàn ông của cháu rất mạnh, cháu tin là anh ấy còn chưa chết”. Diệp Mộ Cẩn vội vàng nói.

Lữ Chân Tuân lắc đầu, có chút bất lực.
Ông không muốn đả kích cô gái nhỏ trước mặt đây, dù gì cũng là cháu gái của Diệp Thành Bang.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.