Chương trước
Chương sau
Đó là khoảng hơn sáu mươi năm về trước, năm đó trong giới thế tục xuất hiện một di tích, lúc đó ông ta đã là Đại trưởng lão của Huyền Thanh Tông, đã đạt đến cảnh giới Tôn giả Trung kỳ.

Ỷ vào thực lực mạnh mẽ, ông ta một mình đi đến giới thế tục, tiến vào trong di tích nọ.

Nhưng không ngờ được, bên trong di tích lại nhà bị kẻ thù ám sát, lại thêm trúng độc ở trong Độc trận đến mức bị thương nặng gần chết.


Cũng còn may là có thể dùng một số phương pháp đặc thù để thoát ra khỏi khu di tích.

Nhưng sau khi thoát được ra ngoài, chạy đến lối vào của Huyền Linh Sơn thì bị nhà kẻ thù chặn đường chờ sẵn, ông ta đương nhiên không dám đến gần nên mới trốn ở giới thế tục.

Tại Đế Thành của giới thế tục, ông ta gặp được Diệp Thành Bang.

Diệp Thành Bang lúc đó vẫn còn rất trẻ, mới hai ba mươi tuổi, là một cậu ấm được ăn sung mặc sướng nên rất dễ bị lừa, ông ta đã lừa Diệp Thành Bang đưa mình về nhà họ Diệp.

Ba tháng sau đó, ông ta liền trốn ở nhà họ Diệp để dưỡng thương.

Trong thời gian này, là do Diệp Thành Bang dựa vào mối quan hệ và thế lực của nhà họ Diệp ở Đế Thành, lần nào cũng giúp ông ta vượt qua được sự truy quét của nhà kẻ địch, do vậy, năm đó, nhà họ Diệp đã suýt chút nữa là bị diệt vong.

Hơn nữa, trong thời gian ba tháng đó Diệp Thành Bang đã tốn hết sạch tiền bạc để giúp ông ta mua về không ít những liệu thuốc trị thương tốt nhất, ông ta mới có thể được cứu sống khỏi trạng thái hấp hối.

Có thể nói, Diệp Thành Bang đã cứu mạng của ông ta, giữ lại sức mạnh cho ông ta.

Chính vì vậy, năm đó, lúc chuẩn bị rời khỏi nhà họ Diệp ở Đế Thành, ông ta đã để lại một miếng lệnh bài bằng ngọc làm tín vật.

Chỉ là, đã sáu mươi năm trôi qua rồi, Diệp Thành Bang vẫn chưa từng xuất hiện để thực hiện được lời hứa này.

Ông ta còn tưởng là Diệp Thành Bang đã chết rồi.

Đâu ngờ…

Ánh mắt của Lữ Chân Tuân hơi phức tạp, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn: “Tín vật đâu?”

“Cái này…”, Diệp Mộ Cẩn hơi do dự, có nên nói hay không?

Không nói? Không nói thì Lữ Chân Tuân sẽ tin mình là cháu gái của Diệp Thành Bang hay không? Chắc chắn không tin, cho dù có tin, cũng sẽ không dùng hết sức để giúp mình.

Nhưng nếu nói thì có khác gì vả mặt Lữ Thanh Thanh ở trước mặt tất cả mọi người, Lữ Thanh Thanh lại là cháu gái của Lữ Chân Tuân, sĩ diện của Lữ Chân Tuân cũng bị ảnh hưởng? Lữ Chân Tuân có vì vậy mà nổi giận rồi không giúp mình nữa?

Vào lúc này Diệp Mộ Cẩn lại cực kỳ bình tĩnh, suy nghĩ rất nhiều.

Một bên, sắc mặt Lữ Thanh Thanh đã bắt đầu tái mét, trợn mắt nhìn Diệp Mộ Cẩn, dường như đang uy hiếp Diệp Mộ Cẩn không được nói.

“Nói”, Lữ Chân Tuân hờ hững nói: “Không sao cả, có lão phu ở đây, tự sẽ trả lại công bằng cho cô”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.