Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn có chút ửng đỏ. Đó là sự phẫn nộ. Cô ta tức giận nắm chặt nắm đấm.
Lúc này, những tiếng cười chế giễu, cả những ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc khiến cô ta cảm thấy lưng mình như có cây kim đâm vào. Cô ta đã bao giờ phải chịu nhục nhã như này đâu?
“Tam sư huynh nhìn thấy chưa? Chỉ xinh đẹp cũng vô dụng? Võ đạo bình thường, trí khôn cũng chả có, đã thế chỉ giỏi bịa chuyện nói dối…”, Lữ Thanh Thanh nhướn mày lên quét nhìn Diệp Mộ Cẩn một cái, sau đó lại nhìn Dương Truy, nói.
Dương Truy không kìm nổi mà lắc đầu cười khổ.
Mặc dù Lữ sư muội nói năng khó nghe nhưng đó đều là sự thật.
Con gái ý mà… Nếu chỉ có mỗi nhan sắc thì cũng không có gì thú vị cả!
Ít nhất phải xem ở Huyền Linh Sơn có được yêu mến không? Nhan sắc chỉ là một khía cạnh, còn phải suy xét đến thiên phú võ đạo và bối cảnh thân phận nữa.
Trước đó anh ta thật sự rung động trước vẻ đẹp của Diệp Mộ Cẩn. Anh ta cảm thấy đây là cô gái đẹp tuyệt sắc, đẹp đến mê người.
Nhưng lúc này thì cũng vơi bớt hứng thú rồi.
“Cô Diệp! Đừng ở đây nói dối để tự chuốc nhục nhã nữa, cút đi!”, Lữ Thanh Thanh nói với giọng lạnh lùng.
“Cô…”, Diệp Mộ Cẩn tức đến mức muốn bùng nổ, cô ta định nói đến cùng nhưng Tiêu Nhược Dư kéo cánh tay lại, nói: “Mộ Cẩn! Chúng ta đến cầu xin người ta mà, Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-tong-su/638899/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.