Chương trước
Chương sau
Phiêu Diểu Tông trên Huyền Linh Sơn còn bị cậu Tô diệt sạch, có cậu Tô đứng sau nhà họ Diệp thì trong giới thế tục này, nhà họ Diệp đã là vô địch rồi.

Nhà họ Nguỵ bây giờ không phải nên cầu xin tha mạng sao? Chẳng lẽ không phải nên trả bằng mọi giá để đi xây dựng mối quan hệ với nhà họ Diệp sao?


“Dù sao thì, nhà họ Dư ta cứ quân tử phòng thân là được”, Dư Thủ Lâm nghĩ không ra nên không nghĩ tiếp nữa.



Phùng Chí Đằng và Hoàng Nhuận Dương trên thực tế cũng suy nghĩ gần giống với Dư Thủ Lâm, hai người bọn họ rất kính nể Tô Minh, ấn tượng về anh cũng rất sâu sắc.

Không có ai phát hiện, trên một ngọn núi phía xa của sân Tây Lâm, có một ông lão đứng đó, yên lặng không cử động, bị không khí che mờ, người này chính là Phong Bất Hủ đang bịt mặt, Phong Bất Hủ lầm bầm tự nhủ: “Tiểu tạp chủng, hôm nay chính là ngày giỗ của mày, xuống địa ngục mà xám hối với Minh Nhi của tao đi”.

Đúng vào lúc này.

“Lão hủ xin chào cậu Tô”, một ông cụ mặc áo vải thô đi đến, sự xuất hiện của ông ta cũng trở thành tiêu điểm, ông ta đi thẳng đến trước người Tô Minh, chắp tay.

“Tiền bối khách sáo rồi”, Tô Minh không hề quen biết đối phương, nhưng thực lực của đối phương cũng khá, cảnh giới Bán bộ Tôn giả, đối với Tô Minh hiện tại mà nói, chẳng là gì, nhưng đặt ở giới thế tục thì đã gần như vô địch.

Sau khi ông cụ áo vải chào hỏi Tô Minh xong liền đi về phía chiếc lồng sắt mười sáu cạnh cực lớn ở chính giữa sân Tây Lâm.

Rất nhanh, ông ta đã đứng ở bên trong đài cao của chiếc lồng.

“Lão hủ là Kỷ Thọ Niên. Chắc hẳn chư vị nếu như đã từng tham gia các cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo trước đó hoặc là đã từng xem qua các cuộc thi đấu giao lưu trước đó đều biết lão hủ”, ông cụ cất lời, trong giọng nói chứa đầy khí lực, mặc dù có chút tang thương và già nua, nhưng lời nói rõ ràng, nhả chữ tròn vẹn, âm thanh giọng nói trầm bổng lọt vào trong tai của mỗi một người có mặt ở đó: “Cũng giống như các cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo trước đó, lão hủ là trọng tài”.

“Ông ta là Kỷ Thọ Niên, vai vế rất cao, cho dù là ông nội thì cũng phải gọi một tiếng ông Kỷ, ông kỷ đã hơn 130 tuổi rồi, nghe nói thời còn trẻ là một đạo tặc khét tiếng, sau này, do thực lực quá mạnh nên dần dần có được sự tôn kính của rất nhiều người thuộc lớp già của Đế Thành. Sau đó nữa, địa vị của ông ta càng lúc càng đặc thù, bởi vì ông ta không hề tham gia vào bất cứ một thế lực nào, vai vế lại cao, cho nên rất thích hợp để làm trọng tài trong cuộc thi đấu giao lưu giữa các viện võ đạo”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng giới thiệu qua về đối phương.

Tô Minh gật đầu. Kỷ Thọ Niên nói: “Quy tắc rất đơn giản, giống với mọi năm. Tám đại gia tộc, không, là viện võ đạo của bảy đại gia tộc có thể dùng phương thức rút thăm hoặc là tự nguyện thách đấu để tiến hành vòng đấu đôi thứ nhất. Sau vòng thứ nhất, loại bốn nhà, sau đó bốn nhà còn lại tiếp tục rút thăm, đấu tay đôi, loại hai nhà thua cuộc, hai nhà cuối cùng tiếp tục đối chiến để tìm ra người đứng đầu”.

Quy tắc là tám vào bốn, bốn vào hai, hai vào một.

Từ một đến bốn có thể được xếp hạng.

Từ năm đến tám là đã bị loại từ vòng một sẽ không được xếp hạng, nếu vẫn muốn có được thứ hạng thì tự đàm phán hoặc là rút thăm.

Cho nên, vị trí thứ tư và thứ năm trong cuộc thi đấu này, trên thực tế được phân làm hai tầng cấp bậc, đừng chỉ nhìn cách biệt có một vị trí, nhưng vị trí thứ tư là được chứng minh bằng thực lực, năm và tám thì chẳng có gì khác biệt, năm cũng có thể là tám, cũng có thể là năm.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.