- Hừ! Lại có rắc rối. Tin tức lan nhanh thật.
Tuấn Hào cái tai khẽ nhích. Từ dưới đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát cùng tiếng bước chân dồn dập. Chẳng bao lâu nữa mà đi tới nơi này.
Thật oan uổng, sao dạo này cứ động tí là dây dưa với cảnh sát vậy? Chỉ là dạy dỗ đám con ông cháu cha cùng với bọn làm phiền hắn một tí thôi mà, làm sao mà động giữ vậy? Tuấn Hào thầm nghĩ.
Ài!
Đến thì đến, không rảnh đón tiếp. Xong đi đến bàn gục xuống ngủ tiếp. Thuận tay ôm luôn cái vòng eo nhỏ nhắn kia kéo sát người.
Bụp!
Rầm!
Lại một pha phá cửa xông vào. Cũng may là cánh cửa vẫn còn lành không có hư tổn gì. Một cái đạp không có khả năng hư tổn được. Trừ phi ai cũng có lực lượng cơ thể phá hoại như Tuấn Hào.
- Cảnh sát đây. Ai nói cho tôi biết ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tên này, vẫn không thoát khỏi ảo tưởng bắn Half Life. Nếu đây là trò chơi. Tên cảnh sát nào cũng phủ đầu như hắn cảnh sát, cảnh sát đây thì đã bị bắn giết không biết bao nhiêu mạng. Cho dù có mặc giáp máu thì kết quả cũng chỉ có một. Đều như nhau First Blood.
- Tiểu Lý, quay về đội hình.
Một giọng nói kiều mị vang lên quát nhắc nhở. Tên cảnh sát đạp cửa xông vào lập tức ủ rũ quay về, tinh thần như chó nhà có tang, quay lại đằng sau trong mắt hiện lên vẻ oán độc.
Ôi ngày xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-thieu-nien/2638130/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.