Thanh niên dữ dằn hiển nhiên coi người là vật trong tay chỉ tay vào Tuấn Hào rồi nói.
- Vì sao phải đi?
Tuấn Hào khóe miệng nhếch mỉm cười giễu cợt.
- Còn phải hỏi sao?
Thanh niên dữ dằn lớn tiến cười hô hố như tiếng con vịt bị choc tiết không thèm quan tâm giọng của hắn có thể gây chú ý cho bao nhiêu người đi đường.
- Chỉ cần đánh con của Lão đại thì cũng coi như đánh huynh đệ của bọn ta. Tuy nhiên bọn ta thấy thân thủ của ngươi hơi kém cho nên muốn mời ngươi luộn bàn 1 chút.
Tuấn Hào biết bọn chúng đang nói mát và biết bọn chúng đang có ý đồ bất hảo. Trước có sói sau có hổ. Nếu như kẻ địch chỉ có một mình thì nhất định rất dễ xử lí nhưng bọn chúng cả trước sau có hơn 10 người đang vây quanh. Tuy hắn biết võ thể lực cũng khỏe nhưng cũng không thể nào đánh lại đươoc nhiều người như vậy vì sức hắn có hạn. Ngĩ đến đây trong lòng buồn bực thở dài vì thể chất mình còn quá yếu khi về nhất định phải tăng mức độ tập luyện a.
Hơn nữa kẻ cầm đầu đang đứng trước mặt đàm phán với mình trong tay còn có " vũ khí nóng ". Súng lục PX-85( súng này thuộc bên cảnh sát. Ae nào đam mê half-life thì sẽ biết khẩu này. Hơn nữa vào là tự có không cần phải xài tiền mua) uy lực không lớn lắm nhưng ở khoảng vị trí gần có thể Headshot là chuyện bình thường hơn nữa còn có nòng giảm thanh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-thieu-nien/2638038/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.