Trước khi xuống núi lão già đã dịch dung cái diện mạo của hắn cho hắn trở thành người bình thường khiến hắn rất khó chịu. Bất quá chỉ là nhựa cây mà thôi. Lúc tắm rửa hay hoạt động mạnh sẽ trôi đi hết - nếu cứ vác cái mặt trắng của ngươi ra đó thì náo loạn mất.
Hắn rất thông minh nên khi nghe lão già nói vậy hắn cũng hiểu ra vài điều. Lúc đi hắn không khóc mà còn vui hơn mới đúng, chỉ là sống mũi có chút cay cay. Cảnh lạ người đông cao thủ võ học nhiều như mây nhưng hắn tin với thân thủ của mình dễ dàng hạ một đám người trong tỉnh này ( cmn chứ chém gió tí thôi mà mỗi thằng cho 1 bãi nước bọt đủ trôi về núi rồi) Bíp...bíp.
- mẹ k! Có mắt không vậy? Mù hả? Có biết tao là ai không? Nói cho mày biết hôm nay đừng hòng rời đi.
Mặc kệ tên kia lảm nhảm Tuấn Hào vẫn không quan tâm. Đập vào tai và mắt hắn là 1 loạt hình ảnh, âm thanh xa lạ nhớ đến một bài hát, quay sang tên kia hỏi lại:
- ngươi học rất giỏi phải không? Ta có vài chuyện muốn hỏi.
- tất nhiên rồi từ nhỏ đến lớn thiếu gia ta không gì không biết, cứ hỏi đi.
- ok, giờ bắt đầu nè. Ngươi mua con trâu này ở đâu ra vậy? Chạy có nhanh không? Còn nữa bên kia có người đang nằm trên con ngựa sao màu sắc lạ vậy? Sao nó cứ đứng im thế?
Vốn đang lo Tuấn Hào sẽ đưa ra những câu hỏi khó xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-thieu-nien/2638028/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.