Cảnh tượng thảm thương lập tức dọa tất cả những người trong phòng bao không nhẹ.
Nhất là đông đảo bạn học của Quản Sở Dịch giờ phút này ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.
Chẳng ai ngờ rằng Quản Sở Dịch bình thường hay giễu vỏ dương oai lại trôi dạt đến nỗi cần đến việc dập đầu cho người ta và tự tát mình để bảo vệ tính mạng.
Sắc mặt của Lý Lạc cũng vô cùng phức tạp.
Trong đám người chỉ có anh ta lại hiểu rõ Trần Dật Thần và Quản Sở Dịch.
Một người là nhân viên nhỏ của công ty Khang Mỹ, một người khác là cậu cả Giang Đông có giá trị bản thân mấy nghìn tỷ.
Dựa theo lý thuyết mà nói, chuyện phát triển đến bước này người quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ nên là nhân viên nhỏ của tập đoàn Khang Mỹ mới đúng.
Nhưng mà người đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ lại là cậu chủ ở Giang Đông với giá trị bản thân mấy nghìn tỷ.
Không thể không nói, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan của anh ta.
So sánh với sự bàng hoàng của đông đảo bạn học của Quản Sở Dịch cùng với Lý Lạc, sắc mặt của Tiêu Thuần thì bình tĩnh hơn nhiều.
Dưới cái nhìn của cô ta, người nên quỳ trên mặt đất hẵn là Quản Sở Dịch.
Bởi vì người mà anh ta phải đối mặt chính là Trần Dật Thần.
“Sớm biết như thế, sao lúc đầu còn làm vậy?” Trần Dật Thần lắc đầu cười một tiếng, giọng điệu có mấy phần châm chọc, trước đó lúc mà Quản Sở Dịch phách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597947/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.