Ở trong phòng bao có rất nhiều người, cho nên sau khi Bạch Văn Lịch bước vào trong phòng bao cũng không lập tức nhìn thấy Trần Dật Thần ngay.
Mà lúc này Quản Sở Dịch lại lớn tiếng kêu gào: “Con chó kia, cút ra ngoài cho tôi!”
“Cậu chắc là muốn tôi cút ra khỏi đây?” Âm thanh trêu tức của Trần Dật Thần vang lên trong phòng bao.
Nghe thấy âm thanh này, Bạch Văn Lịch mang theo sắc mặt sững sờ ban đầu, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, cảm thấy có dự cảm không tốt.
Mà Quản Sở Dịch thì vẫn chưa tỉnh táo, hoàn toàn vẫn nhe răng cười nói như cũ: “Ha ha, cái đồ chó, có phải là cậu đã sợ rồi không?”
“Nếu như sợ thì quỳ xuống đây cho ông dập đầu mười cái, lại để cho người phụ nữ của cậu ngủ với ông đây và cậu Bạch một đêm, nếu như bọn họ có thể hầu hạ ông đây và cậu Bạch dễ chịu, nói không chừng ông đây còn có thể tha cho cậu một mạng!”
“Ngậm miệng lại!”
Bạch Văn Lịch ở phía sau rốt cuộc cũng đã không kìm nén được nữa, hét to thành tiếng.
Một tiếng quát lớn làm cho tất cả mọi người ở trong phòng bị hù dọa không nhẹ.
Quản Sở Dịch kinh ngạc đến nỗi cái cằm thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, cậu Bạch… tại sao lại kêu mình ngậm miệng?
“Cậu Bạch, anh…” Quản Sở Dịch nhịn không được mà há to mồm, còn muốn hỏi lại nhưng mà Bạch Văn Lịch lại nghiến răng nghiến lợi tức giận lên tiếng: “Tôi kêu cậu ngậm miệng, cậu có nghe không vậy hả?”
Trong nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597946/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.