“Ngọc Nhi, anh Thần biết đàn dương cầm không?” Tiêu Thuần không nhịn được, cô không hiểu nổi vì sao Trần Dật Thần lại muốn đấu đàn với Bạch Văn Lịch, trình độ đàn dương cầm của Bạch Văn Lịch rõ ràng đã rất cao rồi, Trần Dật Thần đấu đàn cùng anh ta, không phải là đưa mặt lên cho Bạch Văn Lịch vả hay sao?
“Tớ… tớ không biết.” Lâm Ngọc Nhi nói nhỏ, hiểu biết của cô về Trần Dật Thần cũng chỉ giới hạn ở chỗ Trần Dật Thần là một người ở rể, có một cô vợ rất đẹp, còn những chuyện khác hì không biết, bây giờ Trần Dật Thần sắp sửa đấu đàn với Bạch Văn Lịch vì cô, cô cũng có hơi thấp thỏm.
“Cậu không biết?” Tiêu Thuần trợn to hai mắt nhìn, trong lòng càng bất an, Lâm Ngọc Nhi cũng không biết, vậy khả năng cao là Trần Dật Thần không biết đàn dương cầm, cho dù có biết thì chỉ sợ trình độ cũng không quá cao, ít nhất là không thể so được với Bạch Văn Lịch có trình độ đại sư chuyên nghiệp được.
Trong lúc Tiêu Thuần nói chuyện cùng Lâm Ngọc Nhi, Trần Dật Thần đã ngồi xuống, bắt đầu đàn thử.
Dưới sân khấu đầy tiếng nghi ngờ.
“Đấu đàn với Bạch Văn Lịch, đúng là không biết sống chết.”
“Cái tên nghèo hèn chạy Santana second hand này biết đàn dương cầm không?”
“Chắc là không đâu, cậu nhìn cái dáng vẻ nghèo mạt của anh ta đi, làm gì giống như người từng sờ vào đàn dương cầm chứ.”
“Mau biến xuống đi, đừng sỉ nhục lỗ tai của chúng tôi.”
Trần Dật Thần không thèm để ý những lời chửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597917/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.