Trần Dật Thần không để ý đến Bạch Văn Lịch, chỉ nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Nhi, mỉm cười hỏi: “Cô có thích anh ta không?”
“Không thích.” Lâm Ngọc Nhi trả lời không chút do dự, gần như là buột miệng thốt ra.
“Được.” Trần Dật Thần gật đầu nhẹ, sau đó lại dời mắt nhìn về phía Bạch Văn Lịch: “Nghe chưa, Ngọc Nhi không thích anh.”
“Nghe được, rồi sao?” Mặt Bạch Văn Lịch hơi tối tăm, bị Lâm Ngọc Nhi từ chối liên tục như thế này làm một người tự xưng là con cưng của trời như anh không thể chấp nhận nổi.
“Sau đó…”
Trần Dật Thần hơi mỉm cười: “Sau đó anh có thể biến đi rồi.”
“Ngọc Nhi không thích anh, anh mặt dày mày dạn ở đây, còn có gì thú vị nữa.”
Mặt dày mày dạn?!
Bốn chữ nhẹ nhàng bang quơ này lại vả mặt Bạch Văn Lịch bôm bốp lần nữa, Bạch Văn Lịch cảm thấy lúc này mặt của anh nóng ran đau đớn.
Nhưng anh vẫn cố kềm chế cơn tức giận trong lòng ngực, trầm giọng nói: “Muốn tôi biến sao? Cũng được thôi! Dùng thực lực ra để nói chuyện, nếu anh có đủ thực lực để tôi biến, tôi sẽ lập tức biến đi ngay!”
“Thực lực thế nào mới có thể làm anh biến đi?” Trần Dật Thần cười nhạt.
“Thực lực đủ thuyết phục được tôi!” Bạch Văn Lịch cười lạnh “Lúc trước tôi đã nói, nếu anh là đàn ông thì đường đương chính chính đấu một trận với tôi, nếu anh thua thì chủ động chia tay với Ngọc Nhi…”
“Được.” Không đợi Bạch Văn Lịch nói xong, Trần Dật Thần đã đồng ý một cách dử khoát
Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597916/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.