“Haiz, cậu xem đầu óc tôi này, quên giới thiệu rồi.” Lão Tam Hoàng vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ ra mình chỉ giới thiệu Trần Dật Thần cho Thạch Phá Quân mà không có giới thiệu Thạch Phá Quân cho Trần Dật Thần.
“Nhóc con, cậu ta tên là Thạch Phá Quân. Cậu có thể gọi cậu ta là Tiểu Thạch, hoặc là Phá Quân.” Lão tam Hoàng cười ha ha nói.
Tiểu Thạch?
Phá Quân?
Khóe miệng Thạch Phá Quân lại co giật lần nữa, bảo một thanh niên hơn hai mươi mấy tuổi xưng anh ta, đường đường một Chiến Minh thất sát là Tiểu Thạch, điều này khiến anh ta sao mà chịu nổi?
Trần Dật Thần vốn không có quan tâm đến lão tam Hoàng, mà chỉ mỉm cười chủ động vươn tay ra, đổi một cách xưng hô: “Tôi gọi anh là anh Thạch được rồi.”
“Còn tôi, anh Thạch muốn xưng thế nào thì xưng, không cần để ý xưng hô giữa tôi và lão tam Hoàng, chúng ta người nào của riêng người nấy.”
“Vậy làm sao được, ngài Trần, ngài và chú Hoàng dù gì cũng là quan hệ anh em….” Được Trần Dật Thần hóa giải sự ngượng ngùng, Thạch Phá Quân vừa có chút cảm kích, vừa có chút ngại.
“Không có gì là không được hết, chúng ta không cần câu nệ nhiều như vậy.” Trần Dật Thần cười cười ngắt lời.
“Nếu ngài Trần đã nói như vậy rồi, thì Phá Quân cung kính không bằng tuân mệnh, xưng anh em với ngài Trần.” Thạch Phá Quân chắp tay, đối với anh ta, có thể xưng anh em với Trần Dật Thần, đã rất là nể mặt Trần Dật Thần rồi.
Dù sao anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597862/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.