“Anh, anh tên là gì vậy ạ?” Lâm Ngọc Nhi lấy dũng khí hỏi.
“Trần Dật Thần.” Trần Dật Thần trả lời mà không quay đầu lại.
“Trần Dật Thần…” Lâm Ngọc Nhi lại đọc cái tên này ở trong lòng một lần, dường như là muốn khắc sâu vào trong lòng.
Sau khi Trần Dật Thần đưa hai mẹ con Vương Thục Trân đến bệnh viện, không bao lâu Đỗ Giang cũng đưa người đàn bà tóc xoăn và cô gái trẻ tuổi đến khách sạn Quân Thịnh.
Nhưng mà mấy phút sau ba người lại mang theo sắc mặt âm trầm đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, dường như là quá trình cũng không thuận lợi.
Vừa mới đi ra cổng của khách sạn, cô gái trẻ tuổi liền tức giận dậm chân.
“Mẹ, cái tên Lâm Tông Vĩ này cũng không cho chúng ta mặt mũi, dù gì thì tập đoàn Trung Thịnh của chúng ta cũng là một trong top 500 tập đoàn toàn cầu, ngay cả cơ hội hợp tác mà ông ta cũng không chịu cho chúng ta, vậy mà lại đuổi chúng ta đi, ông ta dựa vào cái gì vậy chứ?”
“Làm sao mẹ biết được!”
Người đàn bà tóc xoăn nghiến răng nghiến lợi, trên gương mặt kéo căng như có thể nặn ra nước, trong lòng của bà ta tràn đầy tự tin mang theo con gái đến đây, còn đưa ra quân lệnh trạng với chủ tịch, nói nhất định sẽ có thể hợp tác với công ty Đỉnh Phong, kết quả hiện tại tổng giám đốc của công ty Đỉnh Phong cũng không thấy đâu mà là bị một người phụ trách đuổi đi.
“Mẹ, bây giờ nên làm cái gì đây?”
“Nếu như không thể bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597819/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.