Nếu nói khiêm tốn, cho dù Trần Dật Thần thật sự là một võ giả thì sao chứ, dù gì anh cũng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi, cùng lắm cũng chỉ là một Minh Kỳ hậu kỳ, bất kỳ người nào ở đây cũng có thể bóp chết anh.
“Vâng, cô Hoắc.” Mặc dù không cam lòng, nhưng Hoàng Phi Hạo chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhưng ông vẫn không nhịn được chế giễu mấy câu: “Sư đệ, lát nữa cậu hãy theo sát chúng ta, đừng để bị lạc nhé.”
“Ngoài ra, cậu hãy bảo vệ chủ nhân vô dụng của mình thật kỹ nhé, đừng để cậu ta bị gấu đen trên núi dọa cho tè ra quần.”
Sắc mặt Trần Trạch Văn thâm trầm, nhưng không nói gì, rồi một đoàn người bắt đầu đi lên núi.
Hoàng Phi Hạo là người đi đầu tiên, ông ta đi rất nhanh, giống như đang bay.
Đối với võ giả, thì chuyện đi trên đường núi khúc khuỷu thế này cũng không khác gì đi trên mặt đất bằng phẳng.
Nhưng đối với người bình thường, thì việc leo núi lại là một chuyện rất tốn sức, nếu muốn duy trì tốc độ giống như võ giả, thì gần như phải bỏ ra gấp năm sáu lần thể lực.
Mặc dù hai mươi mấy lính đánh thuê nhà họ Hoắc đều có thể lực hơn người, nhưng vẫn không thể nào vượt qua phạm trù của người thường.
Nên chỉ chạy được hơn nửa tiếng, bọn họ đã lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
Hoàng Phi Hạo quay đầu cười khẩy, rồi liếc nhìn Trần Dật Thần.
Ngay cả binh vương đã qua nhiều trận chiến cũng không thể chịu nổi, chứ đừng nói là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597798/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.