Mắt thấy Hoắc Thanh Tùng định ra tay, Tạ Thiên Sơn bên cạnh không khỏi cau mày: “Hoắc huynh!”
Nếu thật sự để cho Hoắc Thanh Tùng giết chết Trần Dật Thần trước mặt mình, vậy thì ông ta có thể từ cái chức trưởng lão Võ Minh này được rồi.
“Trưởng lão Tạ, người này khinh người quá đáng!”
Hoắc Thanh Tùng tức không chịu nổi. Người nhà họ Hoắc tồn tại trong nước H này, cho dù là quan lớn nhìn thấy cũng phải khách sáo đón tiếp. Nhưng hôm nay một cậu ấm con nhà giàu ở xứ khỉ ho cò gáy nào đó lại dám làm khó ông ta, gây khó xử cho nhà họ Hoắc.
Đây không phải là ức hiếp người quá đáng thì là gì!
“Cậu thật sự muốn Hoàng Phi Hạo tự chặt đứt một cánh tay sao?”
Tạ Thiên Sơn vẻ mặt vô cảm nhìn Trần Dật Thần. Ông ta không biết Trần Dật Thần là thật sự không biết mối quan hệ giữa Hoàng Phi Hạo và nhà họ Hoắc hay chỉ là giả vờ không biết.
Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần hôm nay Trần Dật Thần chặt cánh tay của Hoàng Phi Hạo, vậy giữa anh và nhà họ Hoắc sẽ không có bất kỳ đường lùi nào nữa rồi.
Nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ có hàng ngàn cách dày vò Trần Dật Thần.
Khi đó, cho dù là Võ Minh cũng sẽ không ra mặt cho Trần Dật Thần vì đây là Trần Dật Thần tự tìm lấy.
“Lời hay không nói hai lần.” Trần Dật Thần lạnh nhạt nói. Thế lực của Võ Minh lớn nhưng cho dù lớn đến đâu cũng không thể lớn đến mức một tay che trời.
Hơn nữa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597796/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.