“Chuyện này… Cậu Trần, nhất định là người nào đó trong công ty tôi không có mắt, ăn phải gan hùm, dám giả mạo thanh danh của tôi để kiếm chút tiền bằng hành động độc ác này. Cậu Trần, cậu hãy đợi tôi ở căn nhà số 508, tôi sẽ đến đó ngay bây giờ.” Thẩm Kình Thiên cắn răng nói. Đến nước này, mọi chuyện cũng đã phơi bày quá rõ ràng rồi.
Đầu tiên có thể loại trừ mấy vị lãnh đạo cấp cao ở núi Ngọc Tuyền bởi họ hoàn toàn không quan tâm đến căn nhà hơn ba mươi nghìn tỷ này. Còn lại chỉ có thể là mấy Giám đốc tiêu thụ của bộ phận bán building mà thôi.
Thẩm Kình Thiên nghiến chặt răng phát ra tiếng kêu ken két, đã lâu lắm rồi ông ta không tức giận như vậy!
“Giả vờ xong chưa?” Thấy Trần Dật Thần cúp điện thoại, Chương Hồng uể oải lên tiếng.
“Giả vờ xong rồi.” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng. Ban nãy khi gọi điện thoại, anh không hề bật loa ngoài, cho nên tất cả mọi người ở đây đều không nghe thấy tiếng của Thẩm Kình Thiên.
“Tổng Giám đốc Thẩm của chúng tôi khi nào sẽ đến?” Chương Hồng trêu tức, đùa cợt. Trong lòng anh ta đang nghĩ Trần Dật Thần giả bộ thì cũng nên giả bộ cho giống một chút chứ! Không gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Trương mà lại cố chấp gọi cho Tổng Giám đốc Thẩm, đúng là đầu chỉ dùng để mọc tóc!
Ở thành phố Thương Châu này, ai ai cũng biết Thẩm Kình Thiên.
“Mười phút nữa.” Trần Dật Thần mỉm cười nói.
“Mười phút nữa ư? Vậy e là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597765/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.