Đặng Dư Trạch không nói gì, nhưng đôi mắt sâu của ông ta đã nói lên tất cả.
“Mình đã nói anh Trần Dật Thần không chỉ đơn giản là con rể tới ở rể rồi mà…” Chu Quảng Quyền lẩm bẩm một mình, vẻ mặt vô cùng phức tạp, vui vẻ, mất mát, chua xót…
Anh nhớ đến cảnh gặp Trần Dật Thần trên núi, khi anh nói nhà họ Chu đang rất khủng hoảng, cần 1500 tỷ, Trần Dật Thần nói có thể giúp đỡ nhưng anh không tin, cảm thấy Trần Dật Thần mạo xưng là trang hảo hán, bây giờ xem ra người mạo xưng là trang hảo hán lại là mình.
Người có thể ép nhà họ Diệp bỏ 3000 tỷ ra để xin lỗi trong một lần mà bản thân lại không có 1500 tỷ?
Còn có vẻ bình tĩnh, tự tin của Trần Dật Thần khi đối mặt với Tôn Thuyên và Đặng Thế Kỳ, như thể Tôn Thuyên và Đặng Thế Kỳ chỉ là con kiến…
Chu Quảng Quyền đã nghĩ thông suốt mọi chuyện rồi.
Trần Dật Thần xuống núi không nói lời nào, không phải trốn đi mà là trước khi xuống núi anh ấy đã giúp anh xử lý xong hết mọi chuyện rồi!
Chu Quảng Quyền rất cảm động, nhưng ngoài cảm động ra, tâm trạng anh cũng hơi nặng nề, anh nợ Trần Dật Thần quá nhiều, đã nhiều đến độ không thể trả đủ chỉ bằng một mạng.
Tâm trạng phức tạp của Chu Quảng Quyền đã lập tức khẳng định suy đoán của mọi người nhà họ Chu.
Không ngờ thật sự là tên con rể kia!
Ghen tỵ!
Cực kỳ ghen tỵ!
Đây là ánh mắt người nhà họ Chu nhìn Chu Quảng Quyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597749/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.