“Không thể nào! Anh là người thừa kế của gia đình siêu giàu có, sao có thể đi làm con rể?” Chu Quảng Quyền cảm thấy Trần Dật Thần đang nói đùa với mình, người thừa kế trong gia đình giàu có không sống cuộc sống phú nhị đại mà chạy tới làm con rể nhà người ta, là ăn no rửng mỡ sao?
“Anh không tin, tôi cũng hết cách!” Trần Dật Thần nhún vai, những lời anh nói đều là thật, nhưng Chu Quảng Quyền vẫn không tin, vậy anh thật sự hết cách.
Lúc này, Đặng Thế Kỳ đã về tới khách sạn, anh ta đi thẳng đến căn phòng xa hoa ở trên tầng cao nhất của khách sạn.
Cảnh giác nhìn xung quang, sau khi thấy xung quanh không có người, Đặng Thế Kỳ lấy thẻ phòng ra và đi vào trong.
Trong phòng, một ông cụ mặt chiếc áo màu đen gầy gò đang nhắm mặt luyện công.
Sau khi Đặng Thế Kỳ đi vào, ông cụ mở mắt, nhàn nhạt liếc qua Đặng Thế Kỳ: “Điều tra thế nào rồi?”
Đặng Thế Kỳ hơi cúi người, cung kính mở miệng: “Chú Ngô, đã điều tra rõ ràng, người đưa bốn cô gái đó đi là một người bình thường!”
“Người bình thường?” Ông cụ gầy gò nhíu mày lại, một người bình thường tại sao lại khiến ông ta có cảm giác nguy cơ sống còn mãnh liệt đến vậy?
“Cháu chắc chắn anh ta là người bình thường?” Ngô Cửu U trầm giọng nói.
“Chắc chắn.” Đặng Thế Kỳ nói: “Người đó tên là Trần Dật Thần, năm nay hai mươi lăm tuổi, là con rể của nhà họ Hạ ở thành phố Thương Châu…”
Đặng Thế Kỳ nói hết tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597739/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.