Bây giờ Trần Dật Thần lại nói, anh mua một căn biệt thự ở núi Ngọc Tuyền.
Mặc dù Trần Dật Thần quả thật có tài lực đó, nhưng đây không phải là vấn đề tiền hay không tiền.
Bởi vì có thể vào ở khu biệt thự núi Ngọc Tuyền, đều là người nổi tiếng, để bọn họ dọn nhà mình ra ngoài, bán cho người khác, bọn họ ai đồng ý chứ?
“Cậu nhóc, tôi không có thời gian ở đây làm loạn với cậu, nhanh xuống xe đi, tôi còn phải đón khách khác.” Lái xe trung niên không kiên nhẫn nói, ông ta cũng muốn lát nữa lên núi lại bị bảo vệ đuổi xuống.
“Ông xã, chúng ta xuống xe đi.” Hạ Nhược Y có chút bất đắc dĩ nhìn Trần Dật Thần, lái xe trung niên sống chết không đi, cô cũng không còn cách nào.
Trần Dật Thần lắc đầu, anh xuống xe thì không sao, nhưng Hạ Nhược Y lại không được, dù sao vừa bị thương không mấy hôm, vẫn không thể vận động kịch liệt được.
“Sư phụ, thế này đi, ông đưa tôi đến đỉnh núi, tôi trả nhiều hơn triệu rưỡi.” Trần Dật Thần nói, người ta nói, có tiền có thể xui ma khiến quỷ, anh cũng không tin, lái xe trung niên này lại từ chối tiền. . truyện tiên hiệp hay
“Cậu nói thật?” Quả nhiên, vừa nghe Trần Dật Thần cho thêm triệu rưỡi, con mắt lái xe trung niên lập tức sáng lên, ông ta chạy thuê, một ngày nhiều nhất năm sáu trăm ngàn, Trần Dật Thần một lúc đã cho triệu rưỡi, bằng hai ngày tiền lương của ông ta, không thể không rung động.
Trần Dật Thần cũng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597683/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.