Một bên khác, cơ thể của Tần Hổ run như cầy sấy, áo sau lưng đã hoàn toàn bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Vợ của mình vậy mà dám sỉ nhục người phụ nữ của Trần Dật Thần, lần này cho dù có Ngọc Hoàng đại đế đến cũng không cứu được cô ta!
“Không biết sống chết!” Kiều Tiêu Nguyệt cũng là vì tức quá nên mắng một tiếng, không ngờ lại Nghiêm Xuân Mai lại độc ác như vậy.
“Tần Hổ, lăn qua đây!” Trình Long lạnh lùng quát một tiếng, Nghiêm Xuân Mai kiêu căng ngang ngược như vậy, không thoát được quan hệ với Tần Hổ.
“Anh Long…” Mồm Tần Hổ đắng chát, nhưng lại không dám nói gì, đi tới trực tiếp bịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Trần Dật Thần.
“Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa.” Trần Dật Thần lạnh nhạt liếc nhìn Chu Lị và Nghiêm Xuân Mai, nói.
“Dạ hiểu, cậu Trần!” Trong mắt Trình Long xẹt qua hàn quang, hai người phụ nữ ngu xuẩn này, có lẽ chọc vào Trần Dật Thần, tội không đến mức chết, nhưng dám sỉ nhục Hạ Ngược Y thì chính là chạm vào vảy ngược của Trần Dật Thần.
“Tha mạng!” Chu Lị dường như muốn bò trườn đến dưới chân của Trần Dật Thần, nhưng lại bị Trình Long một cước đá ra.
Nghiêm Xuân Mai cũng run rẩy nhìn sang Tần Hổ, cầu xin: “Ông xã, cứu em.”
Tần Hổ không thèm liếc nhìn Nghiêm Xuân Mai, lúc này, bản thân anh ta còn khó giữ, còn cứu Nghiêm Xuân Mai.
Trình Long lấy con dao ra, vứt đến trước mặt Tần Hổ, lạnh lùng nói: “Hai người phụ nữ này, cậu ra tay đi!”
Trần Dật Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597631/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.