“Giờ bà biết cầu xin rồi à? Chẳng phải lúc nãy bà rất hống hách cơ mà?” Trần Dật Thần nhếch miệng cười mỉa, Lý Thu Yến này vừa bước vào cửa, không nói lời nào đã lao tới cho mình một tát, đúng là người đàn bà cực kỳ kiêu ngạo.
Nhưng sau khi biết được thân phận của anh, lại quỳ xuống cầu xin như chó.
Trần Dật Thần rất phản cảm với hạng người gặp kẻ yếu thì ngông cuồng, còn gặp kẻ mạnh thì khóc lóc gọi cha gọi mẹ.
“Tôi…”
Lý Thu Yến khúm núm, cúi đầu không dám lên tiếng.
“Anh phế cánh tay còn lại của cậu ta đi, để cậu ta nhớ cho rõ.” Trần Dật Thần lạnh nhạt nói.
“Vâng, cậu Trần.” Dương Thái cung kính gật đầu, nhưng cảm thấy Trần Dật Thần hơi nhân từ, nếu đổi lại là anh, chỉ sợ sẽ lấy mạng nhỏ Bạch Quảng Nghĩa ngay.
“Không được! Cậu không thể làm thế! Cậu muốn phế cánh tay con trai tôi, trừ khi cậu giết tôi trước đi!” Thấy Dương Thái làm thật, Lý Thu Yến nhất thời gấp gáp, như người đàn bà chua ngoa bảo vệ Bạch Quảng Nghĩa.
“Bà tránh ra!” Giọng nói Dương Thái thâm trầm lạnh lẽo, Lý Thu Yến dám khóc lóc om sòm trước mặt mình, vậy bà ta nhầm người rồi, Dương Thái anh không phải người sợ chiêu này.
“Tôi không tránh! Cậu có bản lĩnh thì giết luôn hai mẹ con chúng tôi đi!” Lý Thu Yến quyết tâm bảo vệ Bạch Quảng Nghĩa, thế lực nhà họ Lý của bà cũng không nhỏ, nên bà thật sự không tin, Dương Thái dám giết hai mẹ con bà trước mặt nhiều người thế này.
“Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597620/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.