Bạch Cửu Linh bên cạnh thở dài, ông ta càng ngày càng cảm thấy bất an, ông ta luôn cảm thấy mình đã bỏ sót cái gì, Trần Dật Thần đó chắc chắn không hề đơn giản như vậy.
Lúc này, điện thoại Lý Thu Yến vang lên.
“Con trai, là điện thoại của chú Lý con, có lẽ ông ta đã bắt được thằng con hoang đó.” Lý Thu Yến nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đắc ý cười nói.
“Mẹ, mau nghe, bảo chú Lý mau đưa thằng con hoang đó về đây.” Bạch Quảng Nghĩa hưng phấn nói, anh ta đã không kịp chờ đợi muốn xem dáng vẻ Trần Dật Thần quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Được được được, mẹ nghe.” Lý Thu Yến cười nhấn xuống nghe.
“Lý Thu Yến!” Bên kia truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lý Dĩ.
“Lý Dĩ, sao ông còn chưa mang thằng con hoang đó về đây, con trai tôi đang chờ để đập nát xương cốt của nó đây này.” Lý Thu Yến hoàn toàn không nghe ra giọng điệu không thích hợp của Lý Dĩ, vẫn hùng hồn nói.
Lý Dĩ tức đến nghiến răng, còn để con trai bà đập nát xương cốt người ta hả, con trai bà bị đập nát xương cốt còn tạm được.
“Lý Thu Yến, bây giờ bà hãy đến ngay khách sạn Kim Lăng một chuyến.” Lý Dĩ kim chế cơn tức trong lồng ngực, bình tĩnh nói.
“Đi khách sạn Kim Lăng làm gì? Tôi còn phải ở bệnh viện chăm sóc Quảng Nghĩa, ông hãy mang người về đây đi.” Lý Thu Yến coi là đương nhiên nói.
Lý Dĩ nghiến răng ken két, nói: “Tôi không muốn đi bệnh viện, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-re-quy/1597619/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.