Tưởng chết nhưng đâu ngờ sau khi mở mắt ra nàng vẫn sống nhăn răng. Trước mắt nàng là Hướng Nhật, bàn tay đang chặn nắm đấm của Alan. Trông hắn thật là ngầu:
- Một cô bé có ước mơ trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới, sao có thể dễ dàng buông xuôi vậy chứ?
Tú Linh dù tâm hồn có cứng rắn đến mấy cũng bị câu nói của Hướng Nhật làm cho mềm ra. Nàng cũng biết hắn luôn đứng từ xa quan sát nàng rất cẩn thận.
Dùng một quyền đánh bay Alan dính vào tường. Hướng Nhật mới đưa mắt nhìn vào khuôn mặt thiên thần đang mệt mỏi của nàng. Hắn cúi người, đưa tay vuốt nhẹ từng lọn tóc mai lòa xòa trên khuôn mặt còn đang thấm đẫm mồ hôi.
- Em vất vả rồi. Thư giãn đi. Kể từ giờ mọi thứ để anh lo.
Tú Linh cười nhẹ, mắt nhìn Hướng Nhật quay đi rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhã Lan đến bên cạnh đưa tay đỡ lấy Tú Linh, nàng vội nói:
- Ma thuật là thứ không thể khinh nhờn, anh hãy thận trọng nhé.
Hướng Nhật phát động hai tầng lĩnh vực bao bọc thân thể, màng nước mờ mờ hiện ra, trong suốt như sương mai. Không quay đầu lại nhưng vui vẻ nói:
- Đây là cơ hội tốt để tôi biết ma thuật là gì.
Bị dính cả người vào tường nhưng Alan chả hề hấn gì. Hắn còn đứng yên quan sát nãy giờ.
- Này nhóc, cô bạn gái của ngươi là một món hàng hiếm, nếu muốn sống thì giao nó cho ta.
- Hàng? - Hướng Nhật nắm chặt tay, mặt lạnh lùng, ánh mắt không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789783/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.