Đi theo Nhã Lan một đoạn, vượt qua đám cỏ thấp lè tè cao không quá gót chân, rồi đến đám cỏ lau rực rỡ hoa tím, từng bông cỏ dịu dàng tạt ngang qua bụng họ. Thật bất ngờ, sườn núi này chiếm đa phần là cỏ lau, cỏ lau mọc ngút ngàn, nhìn đâu đâu cũng thấy những bông hoa tím dài khoảng gang tay đung đưa trước gió. Cuối tháng mười, loài cỏ dễ thương được dịp nở rộ hoa. Đây là loài cỏ có thể sống ở bất cứ đâu, và dù sống ở vùng đất ẩm ướt hay khô cằn thì hoa cỏ lau vẫn mãi mang theo vẻ đẹp dịu dàng, hoang sơ, mong manh và duyên dáng khiến người ta mê mẩn, nhìn như ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp, mong manh cần được che chở.
Nhã Lan dừng chân trước một cửa hang rộng hơn một thước, bị phủ lấp bởi dây leo chằng chịt, dường như cả năm trời chưa từng có người bước vào. Những sợi dây leo to như ngón cái, nàng nắm lấy và lôi ra nhưng chúng cứ ở lì một chỗ không xê xịch. Thở mạnh một hơi hồi sức nàng nhìn sang Tú Linh, Tú Linh hiểu ý liền vạch áo khoác và rút từ bên trong ra một cây kiếm, chém tới tấp vào, chỉ sau vài đường kiếm tinh diệu cửa hang đã bay sạch không còn một cây cỏ.
- Đây là căn cứ khoa học của Ravens sao?
Lúc theo Nhã Lan bước vào cửa hang, Hướng Nhật quan sát thấy xung quanh tối đen, nếu không nhờ ánh đèn flash của smartphone Nhã Lan cầm trên tay thì chẳng thể nhìn thấy được gì. Đây là một cái hang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789781/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.