Edit: Vạn
Tôn Thiên Lam được tự do cũng không chạy đi mà lui qua một bên. Bởi vì bất luận là nam nhân cao lớn hay ‘người cứu viện’ xuất hiện kịp thời này nhìn qua đều không phải là người tốt.
Mới vừa nãy thiếu chút nữa bị cường bạo làm cho nàng không dám làm ra bất kỳ cử động nào nữa, rất sợ động tác quá mức bắt mắt lại đưa tới ‘tập kích’ như nãy, tốt nhất là để những người này quên mất nàng đi.
Nam nhân cao lớn đã rời đi, đối mặt với tình cảnh không có bất kỳ sức chống cự nào, ở lại tiếp thì cực kỳ không sáng suốt. Đến loại chuyện như trả thù thì càng không cần phải nói, mặc dù bọn họ là công ty cho vay lãi suất cao, thỉnh thoảng khi dễ một vài người bình thường thì còn có thể được, nhưng đối mặt với ‘người trong giang hồ’ vẫn biết nên lựa chọn làm như thế nào.
Hướng Nhật lúc này đi tới trước người Tôn Thiên Lam, dù ánh đèn u ám nhưng từ thân hình đang run rẩy của nàng cũng có thể nhìn ra nội tâm của nàng bây giờ đang vô cùng sợ hãi.
“Này, đi thôi.” Hướng Nhật nói với nàng một câu, đối với con gái hắn khinh thường với việc trả thù họ, huống chi đối phương cũng không có lòng bất chính như em trai nàng.
Tôn Thiên Lam căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, cũng không biết câu “Đi thôi” đó rốt cuộc có ý gì, là để cho nàng rời khỏi đây, hay là đi theo ‘người cứu viện’ này. Nếu như là vế sau thì nàng khẳng định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/789746/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.