Chương trước
Chương sau
"Anh là.Hướng tiên sinh?!"
Từ Thiên ban đầu còn chưa nhận ra, lúc nhận ra thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng bước đến, trên mặt cười tỏ vẻ lấy lòng:
"Hướng tiên sinh, sao ngài lại đến đây, có chuyện gì gọi điện nói một câu, đâu cần ngài phải tự mình đến chứ"
Lại nói tiếp, sở dĩ Từ Thiên có thể thăng chức, ít nhiều cũng là nhờ Hướng Nhật. Lần trước Hướng Nhật bị đưa về cục cảnh sát, bởi thông báo đúng lúc với cục trưởng một tiếng, làm cho việc lớn hóa nhỏ, coi như cũng có chút công lao. Mà hắn cũng biết năng lực Hướng Nhật, lúc ấy kinh động đến hai đại cự đầu của Đông Hải, cuối cùng nghe cục trưởng nói, lúc ấy ngay cả thị trưởng cùng thư kí của bí thư thị ủy cũng gọi điện tới dặn dò về "Hướng tiên sinh", loại bối cảnh thông thiên này, còn cần nói rõ sao?
"Không nên, không nên đâu, Từ đội trưởng, lần này ta hỗ trợ cảnh sát các ngươi phá án" Hướng Nhật liếc mắt nhìn gã cảnh sát bốn mắt bên cạnh đang lạnh sống lưng khi nghe lời nói có ý tứ trào phúng kia.
"Bậy bạ!"
Từ Thiên nhất thời nổi điên, nhìn điệu bộ, sao còn không rõ chuyện gì xảy ra, đảo mắt qua nhìn gã cảnh sát bốn mắt giận dữ hét lên: "Tiểu Điền, rốt cuộc là sao! Hôm nay nếu ngươi không giải thích rõ, ngày mai tự động viết đơn đi!"
Từ Thiên nổi trận lôi đình như vậy có thể hiểu được, chính mình vừa ngồi cái ghế phó cục trưởng chưa nóng đít, vậy là lại bị gã họ Điền kia làm cho Hướng tiên sinh mất hứng, nói không chừng bản thân sẽ lại trở về cái góc tối tăm trước kia vẫn làm.
Cảnh sát bốn mắt toát mồ hôi hột, sắc mặt cũng tái xanh, thấy Từ cục trưởng nổi trận lôi đình, biết rằng hắn hoàn toàn không nói chơi, chính mình nếu không giải thích cho vừa lòng hắn, ngày mai có thể nếm mùi đau khổ rồi.
Hiện giờ hắn vô cùng hối hận, sớm biết đối phương ngay cả Từ cục phó cũng phải bợ đỡ, đánh chết cũng không dám làm thế.tức chết mà. Chẳng qua lúc này thuốc hối hận không có mà ăn, chỉ có thể cầu xin tên trẻ tuổi kia.
Gã trẻ tuổi hơi nhíu mày, hắn không ngờ Hướng Nhận thực sức quen biết Từ cục phó. Chẳng qua trầm tư một lúc, liền thả lỏng ra, phó cục trưởng thì sao, cho dù là cục trưởng cũng xem như là thủ hạ của lão già nhà mình.
"Là Từ đội trưởng sao?" gã thanh niên chậm rãi bước tới trước mặt Từ Thiên, tư thế rất ngạo nghễ, giống như lãnh đạo đứng trước mặt cấp dưới vậy.
Từ Thiên cảm thấy khó chịu, thoạt nhìn thì gã thanh niên này có chút thế lực, nhưng bằng Hướng tiên sinh sao? Một thằng trẻ ranh dám gọi ta là Từ đội trưởng, dám mạnh mẽ hạ một bậc? Hướng tiên sinh có thể gọi, ngươi tưởng ngươi là ai?
Cảm thấy nhục nhã, Từ Thiên không thèm để ý "Ân" một tiếng, cũng không phản ứng gì.
Tên trẻ tuổi thấy Từ Thiên như vậy thì tức điên lên, thầm nói trong lòng ta đường đường là công tử của phó thị trưởng, gọi một tên cảnh vụ cấp thấp như ngươi là tôn trọng ngươi, còn không biết phúc phận của mình. Hắn lạnh lùng nói:
"Ta là Bùi Tuấn Sinh, cha ta là Bùi Nghiêm Minh"
"Bùi thị trưởng?" nhân vật đứng thứ ba Bắc Hải, trừ thị trưởng cùng bí thư thị ủy thì hắn là lớn nhất, Từ Thiên hiển nhiên không có khả năng không nghe qua. Nếu lần này mang một người khác về hỗ trợ điều tra, nói không chừng Từ Thiên sẽ nể mặt mà cho hắn một cái "kết cục tốt đẹp", nhưng dính dáng đến Hướng tiên sinh, hắn liền quyết định đứng về phe Hướng Nhật. Thản nhiên nói:
"Thì ra là công tử của Bùi thị trưởng, không biết lần này Bùi công tử có đại án gì muốn báo?"
Vừa nghe giọng Từ Thiên trào phúng, hơn nữa hoàn toàn không để công tử phó thị trưởng như hắn vào mắt, sắc mặt Bùi Tuấn Sinh cực kì khó coi, hung hăng dữ tợn, chẳng qua vẫn cố kiềm chế nói:
"Từ đội trưởng, ngươi không biết phá án như vậy là không công chính sao? Nghi phạm chưa thẩm vấn, ngươi liền chất vấn nhân viên cảnh sát bắt hắn, thường thường thì ở đây có gì đó đen tối?"
"Bùi công tử, tuy rằng cậu là công tử phó thị trưởng, chịu trách nhiệm lời nói của mình, hơn nửa cảnh sát chúng tôi phá án không cần người ngoài đến khoa chân mua tay" Từ Thiên trở mặt đối nghịc Bùi Tuấn Sinh, nói đùa, công tử phó thị trưởng thì thực sự rất ngưu sao?
"Được! Từ đội trưởng phải không? Ta sẽ nhớ kĩ ngươi!" Bùi Tuấn Sinh hận nghiến răng, nhưng không làm gì được đối phương. Đây là không phải lần đầu hắn mượn danh nghĩa cha hắn làm bậy, nhiều lần trước đó, chỉ cần nói ra cái danh công tử phó thị trưởng, cơ bản chẳng có gì bất lợi"
"Mời về cho!" Từ Thiên hiểu rõ, đã trở mặt thì cũng chẳng cần khách khí ra lệnh đuổi khách, dù sao bám lấy Hướng tiên sinh này, cho dù phó thị trưởng tự mình đến mình cũng chả phải lo.
Bùi Tuấn Sinh tái mặt rời đi, mà cảnh sát bốn mắt cũng y như vậy, không thể ngờ bùa hộ mệnh duy nhất cũng không còn.
Nơm nớp lo sợ nhìn Từ Thiên, cảnh sát bốn mắt vội giải thích: "Từ cục.tôi.."
"Ngươi không cần nói" chưa dứt lời Từ Thiên liền xua tay nói với hắn vài lời:
"Tiểu Điền, gần đây đại đội công tác trị an khá tốt, nhưng mà tôi thấy cậu chức vị quan trọng quan trọng, thế nào mà sức khỏe lại không tốt, ngày mai tới đội cảnh sát đưa tin, công tác ở đó tương đối thoải mái"
"Từ cục." cảnh sát bốn mắt khóc không thành tiếng, đây không phải là hạ bậc của mình sao, rõ ràng là tước quyền mình, đội cảnh sát? Đội cảnh sát màu mỡ có thể so với đội trị an sao? Hơn nữa còn đi trình diện đội cảnh sát, không phải là cho mình đi làm đại đội trưởng.
"Từ đội trưởng, tôi thấy chuyện này quên đi, ai không có lúc phạm sai lầm?" Hướng Nhật cũng không phải nghĩ cho tên bốn mắt, thực tế thì hắn là lo cho chính mình, cũng không phải mỗi lần có việc là mình có thể giải quyết, tên bốn mắt này, nói không chừng có lúc có thể dùng.
"Nếu Hướng tiên sinh nói vậy.Tiểu Điền, còn không cảm ơn Hướng tiên sinh?" Từ Thiên cũng biết làm người, lập tức hiểu được nguyên nhân Hướng tiên sinh làm vậy, nhanh chóng đá vào chân tên bốn mắt còn đang ngây ra.
"Cám ơn ông chủ Hướng, không, cám ơn Hướng tiên sinh, cám ơn." cảm giác từ địa ngục lên thiên đàng, làm cảnh sát bốn mắt nói năng lộn xộn.
"Được rồi, tôi đi trước, lần sau rảnh sẽ mời anh uống trà, Từ cục trưởng" rốt cuộc Hướng Nhật kêu chính xác một lần, lại làm cho Từ Thiên hưng phấn không thôi, cái này không phải thừa nhận địa vị của mình.
Ra khỏi thị cục, Hướng Nhật phát hiện gã họ Bùi kia chưa rời đi, đứng trước cửa cảnh cục gọi điện thoại, không khỏi cười lạnh, xoay người bỏ đi. Hắn sớm biết tên này tuyệt đối không cam tầm bỏ đi, khẳng định sẽ gọi điện nhờ người giúp đỡ. Chẳng qua dù ông già hắn ra tay, thế thì sao?
...
"Ba!" lúc này Bùi Tuấn Sinh gọi điện báo cáo cho cha hắn.
Chẳng qua nhận được chỉ là lời răn dạy:
"Làm sao, lại ra ngoài gây chuyện? Ta cho ngươi ăn học trở về, đừng suốt ngày gây chuyện thị phi, ngươi nói tháng này ngươi mang cho ta ít phiền toái sao? Nhanh tìm việc mà làm cho ta, ngươi không muốn làm ở ngoài, về cơ quan đợi, ta sắp xếp cho!"
"Không phải, ba, con không trêu ai. Vì sao mỗi lần gọi cho ba, ba đều nói con gây chuyện vậy? Là con ở ngoài bị người ta đánh!" Bùi Tuấn Sinh biết cha mình tuy ngoài miệng hận đừng sinh ra thằng con như hắn, nhưng trong lòng lại khác, dù sao mình thế nào cũng là mấy đời con một, chả lẽ cha mình bỏ không lo.
"Bị người đánh?" âm thanh bên kia lặng đi.
"Sao lại thế? Ngươi không báo cảnh sát sao?"
"Có báo cảnh sát, chẳng qua người kia quen biết Từ cục phó, tên phó cục trưởng kia thả người tại chỗ, còn nói là người ngoài thì đừng chen vào việc của cảnh sát" Bùi Tuấn Sinh cuối cùng cũng châm ngòi, lão già hắn trước kia cũng là cảnh sátcái này không phải "xen vào việc người khác" chứ.
"Được rồi, chuyện ta đã biết, cứ vậy đi"
Thanh âm bên kia trầm xuống, trong lòng Bùi Tuấn Sinh nở hoa, một phó cục trưởng nho nhỏ thôi mà dám không nể tình? Xem ta đùa chết ngươi thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.