"Bác sĩ, tay của anh ấy ko sao chứ " Mắt nhìn tay phải của lưu manh đang được cô y tá băng bó, Thiết Uyển hướng về vị bác sĩ trung niên mà hỏi.
"Ko có vấn đề gì " Bác sĩ khẳng định " Chẳng qua, làm thầy thuốc, ta ko thể ko nhắc nhở một chút, về sau phải chú ý, đừng để động đến vết thương nữa.ko được cử động mạnh trong một tháng.sau này nhớ chút ý cái tay một chút."
"Dạ, cám ơn bác sĩ"
Vị bác sĩ trung niên này lập tức khiêm tốn nói: "Ko cần ko cần, đây là trách nhiệm của chúng ta"
Hướng Nhật ở bên đây thì cực kỳ khó chịu, gã mặc đồ trắng cười thật đểu giả. Nếu bây giờ đổi người chắc chắn hắn sẽ ko có cái thái độ này, hơn nữa nữ cảnh sát lại đang mặc cảnh phục, hơn nữa trên vai lại có gắn sao, làm sao gã ko khiêm tốn cho được. Trách nhiệm cái con khỉ khô, gã chắc cầu mong sao có nhiều người bị thương, trọng thương càng tốt, để cho những người như gã còn có thể làm ăn. Cái thứ cặn bã của xã hội!
"Lão bà, nói nhiều quá vậy, đi thôi " Hướng Nhật cũng ko khách khí mà nói, nếu hắn ko phải vì chữa trị cho cánh tay bị thương, bằng cái thái độ ngắm nhìn thân thể nữ cảnh sát nãy giờ, lưu manh đã cho cái ghế vào mặt.
Vị bác sĩ ngồi ngẫn ra, sau đó cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, đồng thời trong lòng có chút hối hận, vừa nãy đã giúp thằng ku xem xét vết thương lại còn có lòng khuyên bảo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cap-luu-manh/788826/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.