Đầu Hoàng Đại Cường sáng bóng như được đánh loáng, đầu của hắn cắm sâu vào trong bộ ngực đầy đặn của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ đột nhiên ngẩn người ra.
Sau đó, cảm giác buồn nôn, tức giận và xấu hổ dâng lên.
cô nhấc cái đầu gối tròn trịa của mình lên, lên gối vào bộ phận trọng yếu của Hoàng Đại Cường. “bốp”
“Á -” Một tiếng hét, Hoàng Đại Cường ôm quả ớt của mình ngồi xổm trên mặt đất, sau đó nằm xuống cuộn người lại.
“Mẹ kiếp nhà ngươi…”
Liền đưa tay ra giựt lấy tấm khăn che mặt, Hoàng Đại Cường chỉ thấy Thẩm Lệ một bóng lưng duyên dáng.
Thẩm Lệ thoát ra khỏi vòng ôm của Hoàng Đại Cường,nên liền không muốn ở lại đây chút nào nữa, dường như hơi thở mà Hoàng Đại Cường lúc trước hôn lấy đã lây nhiễm cho cô, giờ cô luôn ác cảm buồn nôn ghê tởm.
“Đánh hắn!” Thẩm Lệ quát ngay lúc cửa phòng mở ra.
Hai cô gái gợi cảm trước đây tưởng như làm nghành,nhưng giờ phút này đã biến thành những nữ côn đồ đáng sợ.
Hai người đánh, đấm, đá Hoàng Đại Cường ngã xuống đất cuộn tròn thành như một quả bóng.
“A … Cứu mạng! có người giết người…”
…
…
Sau một tuần…
Trình Uyên Đã bí mật trở về ở Tam Thạch Thôn.
Ngồi trên xe lăn, Bạch An Tương đẩy ra khỏi phòng vì anh nói muốn hít thở không khí.
Mấy ngày nay, Bạch An Tương đều chăm sóc anh rất cẩn thận, điều này khiến Trình Uyên cảm thấy dễ chịu, đặc biệt vết thương không phải ở chân, cho nên đi lại thật ra cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141713/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.