Lời nói của Mục Tư Nhã khiến Lương Siêu đỏ mặt như bị tát cho một cái thật lớn, xấu hổ không nói nên lời.
Lương Siêu cũng không ngốc, trong trường hợp này không khỏi trả lời Mục Tư Nhã được, đành chỉ nói “Tôi cũng có thể.”
Có thể và không thể, khi làm mới biết được nó khác nhau như thế nào.
Còn nói ra như vậy thì đây chẳng qua là một kiểu nhạt nhoà không có sức thuyết phục.
Mục Tư Nhã ngẩng đầu, dựng thẳng bộ ngực đầy đặn, đi về phía xe của mình trong tầm mắt, giống như, mọi chuyện trước đó, cô như là đánh thắng trận.
Đứng ở bên trong cửa, Chu Kiệt không khỏi nheo mắt lại, trong lòng đang suy nghĩ cái gì, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ có hàm ý xâu xa.
“rất hấp dẫn.”
…
…
Biệt thự mà Cayenne lái vào là do Trình Uyên tìm Trương tu sửa, hiện tại vẫn đang sửa sang lại.
Anh không định đưa Bạch An Tương đến đây.
Tuy nhiên, anh không thể nhịn được nữa.
Mồ hôi lạnh từ ngực làm ướt quần áo giao đồ ăn này.
Trước đó, Anh yêu cầu Thời Dương bí mật rời đi trước đó, vì muốn hắn giúp anh liên lạc với Từ Xuyên trước.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Bạch An Tương lạnh lùng hỏi anh.
Xe chạy vào bãi rồi dừng lại.
“Anh rốt cục muốn làm gì?” Bạch An Tương không đợi anh trả lời, lần nữa nghiêm nghị chất vấn.
Đem ghế ngồi ngã xuống một chút, Trình Uyên quay mặt người vào trong cửa xe, đột nhiên cảm thấy đau hơn, vì vậy lăn qua lăn lại trên ghế.
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141709/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.