“Ca … Cayenne?”
“Không thể nào, Zotye còn tạm dược.”
“Ngươi có bị mù không? ngươi có biết nhìn vào logo không, là Cayenne đó ba”.
“Hả, ừ đúng rồi, tôi mù thật. đi giao đồ ăn nhanh chạy Cayenne sao?”
“Thuê sao?”
“Thuê Cayenne để giao đồ ăn?”
“…”
Các bạn học của Bạch An Tương đều bịt miệng lại vì kinh ngạc, cả đám đều trầm giọng nói.
Lương Siêu hai mắt co rút lại đầy sắc bén.
Nói tránh ra thật là cường điệu, nhưng mọi người lúc này dường như đã quên vẫy tay chào tạm biệt Bạch An Tương.
Bạch An Tương cúi đầu, lẳng lặng mở cửa ngồi vào ghế phụ bên tay lái.
Cayenne,mọi người đang chói mắt về nó,liền phóng đi.
Mọi người ngẩn ra, đứng ở nơi đó một hồi lâu, quên mất định thần lại.
Tuy nhiên, điều khiến họ ngạc nhiên.
Cayenne cũng không lái đi ra ngoài bao xa, và dừng lại cách đó không xa, trước một tòa nhà biệt thự tốt hơn.
“Hả? Tại sao hắn ta lại dừng lại?”
“Xem điều này có nghĩa là gì, không chạy đi nữa sao?”
“Chạy đi?” Lương Siêu chế nhạo “Vịnh Ánh Trăng là nơi nào? Thích là vào được sao?
“Bảo vệ của Vịnh Ánh Trăng, nói không khoa trương nhưng có thể nói rằng đây là bảo vệ quyền lực nhất Tân Dương .bọn Họ không sợ bất kỳ thân phận hay địa vị nào cả, bởi vì Vịnh Ánh Trăng là bất độn sản của sản nghiệp Tập Đoàn Cẩm Đông, và nó ở Tân Dương là có Địa vị tồn tại cao quý nhất. “
“thuê một chiếc Cayenne, có thể tùy tiện ra vào biệt thự Vịnh Ánh Trăng sao? Nằm mơ .”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141708/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.