Đột nhiên, thân thể như nhũn như cháo,tất cả sức lực như mất sạch, Trình Uyên khó có thể nhấc nổi một ngón tay.
“có chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy?”
“Anh …”
“Chủ tịch…!”
Mấy người loạn hết cả lên, vì lo sợ cho Trình Uyên.
Trình Uyên chưa bao giờ nghĩ có một ngày, cánh cửa tử thần gần rất gần với anh ,thậm chí gần đến mức tay có thể đụng vào được.
Những khuôn mặt lo lắng này bắt đầu mờ đi trong mắt anh, và giọng nói của họ bắt đầu giảm dần và tắt cụp.
Anh có thể cảm nhận được tính mạng của chính mình, và nó đã đến giai đoạn cuối cùng.
Thời Dương cầm viên thuốc màu đỏ trong tay, lắc lắc trước mặt, trong miệng anh nói gì đó,có vẻ rất lo lắng.
Trình Uyên biết hắn muốn cho chính anh uống viên thuốc giải đó, nếu uống vào có thể giải hết độc trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng sau khi uống xong … anh sẽ không nhớ gì cả.
Anh cố gắng mở to mắt để tìm Bạch An Tương.
Bạch An Tương cau mày, nhìn chằm chằm Trình Uyên với vẻ mặt có chút lo lắng.
Cô không biết anh a đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể đoán ra được một ít từ những lời nói và hành động của Thời Dương.
“Thuốc giải… Mất trí nhớ… Không uống sẽ mất mạng.”
Thời Dương đang thuyết phục Trình Uyên uống thuốc, chỉ cần anh uống thì sẽ không sao, nếu không uống sẽ chết.
rõ ràng là thuốc giải độc,nhưng tại sao lại không muốn uống? uống xong liền mất trí nhớ sao? Nhưng thà như vậy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141661/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.