Cô cũng không sợ Trình Uyên vì thứ nhất là người của Thẩm gia,thứ hai đến việc chính cô ra tay thâu tóm Cẩm Đông, mặc dù có chút nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của thì cũng bình thường, mà đây cũng là một việc làm ăn hợp lý.
Thực ra, Trình Uyên không muốn làm Thẩm Lệ khó xử, anh chỉ để mắt đến Bệnh Đường Tử.
“Ngươi qua đây.”
Bệnh Đường Tử có chút giật mình, tưởng mình nghe lầm, chỉ tay vào mũi, có chút không rõ.
Trình Uyên nhẹ gật đầu “Không sai, chính là ngươi.”
Bệnh Đường Tử liếc nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ gật đầu với hắn.
Hắn không sợ cái gì, vênh váo tới Trình Uyên và tay che miệng ho khan lấy, cười nói “Trình Đổng, có chuyện gì sao?”
“Quỳ xuống!” Trình Uyên tuy rằng bây giờ yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn là sắc bén nhìn chằm chằm Bệnh Đường Tử.
Quỳ xuống?
Mọi người đã bị sốc.
Như người ta đã nói, dưới đầu gối đàn ông là vàng, và việc để một người quỳ xuống đương nhiên là một sự sỉ nhục lớn.
Dù là Bệnh Đường Tử vẻ mặt bình tĩnh, hiện tại cũng là xấu hổ, tức giận nói “Trình Uyên, ngươi đừng khinh người quá đáng, nếu không phải….”
Hắn không có nói tiếp.
Bởi vì Trình Uyên đột nhiên nói: “Quỳ xuống, xin lỗi sư huynh của ngươi ngay!”
Xin lỗi sư huynh?
Bệnh ĐườngTử sững sờ.
Trần Đông nhướng mày, lông mày nhíu lại vẻ khó hiểu.
Trình Uyên nói: “Ngươi cùng với sư huynh của ngươi là có quan hệ gì, chắc hẳn ta không cần phải nói.”
Bệnh Đường tử thực ra là do Trần Đông nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141660/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.