“Một Tỷ .”
Trình Uyên hai mắt sáng lên, không khỏi thở dài.
Cầm lên tấm chi phiếu một tỷ, Trình Uyên lật đi lật lại để thưởng thức. “Thì ra tấm chi phiếu một tỷ là trông như thế này.”
Tống An lóe lên từ ánh mắt ra một vẻ khinh thường.
Đối với hắn ta, một Tập đoàn nhỏ như vậy ở các thành phố cấp bốn cấp năm thực sự không là gì cả.
Một tiểu tử trẻ tuổi như Trình Uyên không khác gì một tên nhà quê trong mắt hắn.
Chỉ là một tỷ, mà để phấn khích như vậy.
“Lần này bỏ ra nhiều tiền, nhưng cũng không là gì. Đối với Trung Thượng, một tỷ này chỉ là một phần nhỏ.” Tống An Tự đắc ý nói: “Nhưng đối với ngươi thì khác.”
“Ngươi cữ giữ lấy ngân phiếu, hiện tại triệu tập những người cùng đồng minh với ngươi, hãy ngăn lại lại những hành vi thô lỗ rút tiền từ Ngân hàng Trung Thượng, bản thân xin lỗi một tiếng với Tống Triết,và bắt tay giảng hòa.”
“Roẹt!”
Trước sự chứng kiến của Tống An, Trình Uyên xé tấm ngân phiếu một tỷ trước mặt hắn.
Vẻ mặt của Tống An thay đổi rõ rệt.
“Ý của ngươi là gì?”
“Ha ha …” Trình Uyên không dừng lại, tiếp tục chậm rãi chồng những mảnh ngân phiếu bị xé lại với nhau, sau đó từ từ xé tiếp, rồi lại chồng lên lại xé: “Ngươi nghĩ có tiền thì ngon sao?”
Thật ra khá là mỉa mai, lúc trước anh vỗ vào mặt lão mèo già và nói, tôi giàu hơn anh, vậy làm sao ngươi có thể đấu lại tôi?
Bây giờ, ngược lại, có tiền thật tuyệt phải không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141645/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.