Giọng điệu của Bạch An Tương lạnh lùng với cái băng trên đầu, không lạnh cũng không nóng, biểu hiện ra ngoài thái độ rõ ràng khiến trong lòngTrình Uyên run lên.
Khi vào phòng bệnh thì tình cờ gặp Mục Tư Nhã đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Mục Tư Nhã nói với Trình Uyên rằng Bạch An Tương đã khôi phục trí nhớ, nhưng hình như là khôi phục lại được hai năm trước, nhưng cô không thể nhớ gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Hai năm trước, Trình Uyên mới kết hôn với Bạch An Tương không lâu, lúc đó Bạch An Tương đã có thái độ này với Trình Uyên.
không thể nói đến tình yêu, thậm chí không thể nói đến cái thích một chút cũng không có, và thậm chí là một cái chạm là đã thấy chán ghét và ghê tởm.
“Em khá hơn chút nào không?” Ngồi đối diện với cô, Trình Uyên khẽ rung da mặt cười cười.
Từ lâu anh đã nghe nói bị đánh lên đầu có thể gây mất trí nhớ hoặc được khôi phục trí nhớ, nhưng không ai có thể chắc chắn được điều này ,cho nên cũng không thể khôi phục trí nhớ cho cô ấy mà làm tiếp một gậy, như vậy xác suất chết cao hơn là khôi phục.
“Có đỡ hơn nhiều.” Bạch An Tương nói.
“Thật Xin lỗi,anh trước đó có chút việc gấp. . . “
“anh không cần phải đến, tôi không sao.”
“Ừm…”
Sự lạnh lùng của Bạch An Tương khiến trái tim Trình Uyên đau nhói.
Nhưng có một điều may mắn, đó là cô đã mất đi vẻ rụt rè trong ánh mắt, khôi phục lại sự tự tin và thanh lịch trước đây.
“An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141644/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.