*Tôi có thể hỏi một câu không?” Tiêu Mục suy nghĩ một lát rồi hỏi Bạch Sĩ Câu.
Bạch Sĩ Câu đưa tay ra hiệu mời: “Bây giờ anh là ông chủ của tôi, đương nhiên có thể.” Tiêu Mục nghe vậy cười cười, sau đó lắc đầu nói: “Thôi quên đi, không thành vấn đề.” Thật ra điều anh ta muốn hỏi là, Bạch Sĩ Câu có phải là người bên trên kia hay không, có điều trước khi anh ta hỏi, Bạch Sĩ Câu đã cho anh ta câu trả lời rồi.
sp Câu mỉm cười nhìn anh A ra Ị ¿ Tiêu Mục lắc đầu nói: “Đến thủ đô là vì ông không muốn con gái mình nhìn thấy bộ dạng chán nản của Trình Uyên sao?” Bạch Sĩ Câu lắc đầu nói: “Tôi không tình cảm yếu đuối như vậy, hơn nữa trong mắt con bé, Trình Uyên chưa từng huy hoàng bao giờ” Tiêu Mục suy nghĩ một lát, cảm thấy rất có lý.
Bạch An Tương vẫn không hề biết đến thân phận thật của Trình Uyên, tức là cho đến bây giờ cô vẫn như trước không biết gì. Mà từ thủ đoạn đối phó nhà họ Bạch của Bạch Sĩ Câu cho thấy, quả thật ông không phải người tình cảm yếu đuối.
Đối với việc gây khó khăn cho ông cụ Bạch, anh ta đoán chắc ông sẽ không đồng ý.
Mà giờ khắc này nhà họ Bạch hoàn toàn hoảng hốt rồi.
Vốn dĩ được Tập đoàn Tuấn Phong thu mua là đường ra duy nhất của nhà họ Bạch bọn họ, nhưng nửa đường lại xuất hiện một Tập đoàn Trích Thủy, nói là có thể không tính toán hiềm khích trước đây thu mua bọn họ với giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-phu-quy/1141529/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.