🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Năm ấy, biết Triệu Tứ An không đậu đại học mình ghi danh, phản ứng đầu tiên của Lâm Sinh Vi là muốn đổi nguyện vọng, sửa thành trường Triệu Tứ An có thể vào.

Cậu đi tìm Triệu Tứ An, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe giọng điệu rầu rĩ của Triệu Tứ An. Lần đầu tiên Lâm Sinh Vi thấy hắn chán chường đến thế, hắn nói: "Sinh Vi, có phải anh vô dụng lắm không."

Lâm Sinh Vi lắc đầu, cậu không biết làm sao an ủi Triệu Tứ An, chỉ khẽ đẩy đẩy vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Muốn khóc không?"

Từ bất đạt ý - là cách an ủi điển hình của Lâm Sinh Vi.

Triệu Tứ An nghe xong càng thêm phiền muộn.

Không phải là không muốn khóc, mà là không thể khóc.

Triệu Tứ An thở dài, ngón tay xỉa trán cậu, mắt mở trừng trừng, "Em không thể nói mấy câu đại loại như 'em rất nhớ anh', 'anh đã rất cố gắng rồi' làm anh vui một chút hả."

Lâm Sinh Vi ngẩn ra vài giây, kế đó như người máy lặp lại, "Em rất nhớ anh, anh đã rất cố gắng rồi."

Triệu Tứ An tức gần chết, nhào tới đè Lâm Sinh Vi trên giường, cúi đầu cắn vào cái miệng không biết nói chuyện kia.

Lâm Sinh Vi 'a' một tiếng nhưng không tránh né, sau đó là một chuỗi rên rỉ. Tay Triệu Tứ An xoa nắn eo Lâm Sinh Vi, hai chân tách ra nằm trên người cậu, môi men theo sườn mặt từ tốn dời lên mút lấy vành tay cậu, khẽ nói: "Anh không nên hi vọng tìm được an ủi từ miệng em, anh muốn em dùng thân thể mình đến

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-giuong-chieu/149994/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.