Vương An nhắc lại chuyện Chu Mậu với Lâm Sinh Vi, lúc ấy Lâm Sinh Vi đang ngồi xem kịch bản, cậu ngước mắt nhìn gã, Vương An bị cậu nhìn chằm chằm như thế không khỏi chột dạ, ngữ điệu cũng tràn ngập nịnh hót: "Sinh Vi à, chuyện Chu Mậu là tôi hồ đồ, trước đây tôi không biết cậu là người của Triệu công tử, nhưng cậu ta vì chuyện này mà mắng tôi một trận rồi."
Lông mi Lâm Sinh Vi khẽ run, chậm rãi hỏi: "Sao Triệu Tứ An biết?"
"Cậu ta. . . à. . .ừm, lúc đó Chu Mậu quay phim lại, rồi không biết sao đoạn video đó lại rò rỉ ra ngoài."
Vương An vừa dứt câu, Lâm Sinh Vi đột nhiên bật người dậy, chạy ào vào nhà vệ sinh, cả người cậu run bần bật, dạ dày trào lên cảm giác nôn mửa, cậu khom người cúi đầu, kề mặt vào trong bồn rửa tay không ngừng nôn khan.
Triệu Tứ An đã biết, tất cả trò hề kia đều bị anh ấy thấy rồi.
Não bộ còn chưa kịp hình thành cảm xúc, cơ thể đã phản ứng trước một bước, Lâm Sinh Vi đờ đẫn nhìn bản thân trong gương, đưa tay gạt nước mắt trên mặt.
Tại sao mình lại khóc?
Cậu hậu tri hậu giác[1], mờ mịt nhìn vệt nước trên tay.
[1] "tri" (nhận thức) tới "giác" (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình. "Hậu tri hậu giác" là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. (tieulienlien.wp.com)
Vương An đứng ngoài cửa buồng vệ sinh, gõ vài cái, Lâm Sinh Vi đang mở nước, gã chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-cao-giuong-chieu/149993/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.